Đã lâu lắm rồi mình không viết bài trên blog của mình rồi nhỉ?
Mình có thể lấy lý do mình bận để bao biện cho việc lười viết nhưng thâm tâm mình hiểu được lý do chính xác, đó là vì mình không còn viết được nữa. Kể từ lúc sử dụng thành thạo AI mình đã đánh mất khả năng viết lách lúc nào không hay và đến hôm nay mình giật mình nhận ra, não mình ù lì thật rồi.
Thế là giờ này mình ngồi đây bắt đầu viết lảm nhảm vài điều về bản thân mình, xem như viết lại nhật kí cuộc sống của mình vậy.
Mình bước vào độ tuổi U40 với nhiều mặc cảm về bản thân: ngoại hình xấu xí với những vết rạn da sau 2 lần sinh nở, mỡ bụng nhiều đến mức mình tưởng tượng đến những chú heo Móng Cái, làn da nhiều nếp nhăn và tàn nhan, ngoại ngữ không, tài sản không và bắt đầu lại sự nghiệp từ con số 0. Mình từng hình dung bản thân bằng cụm từ “người đàn bà nhàu nhĩ”.
Và mình nghĩ, bản thân mình phải thay đổi chính mình, cứu lấy bản thân mình. Mình bắt đầu đi học, bắt đầu cố gắng thực hiện những việc mà mình thấy sợ trước kia, cố gắng học cách yêu bản thân. Sắp tròn một năm kể từ hành trình mới, hành trình đi tìm chính mình, hành trình về một Phương Yên Vũ thật rực rỡ. Có những điều tự hào cũng có nhiều điều hối tiếc.
Và từ hôm nay, mình sẽ lưu giữ ở đây mỗi ngày của mình trên hành trình ấy, như một trang nhật kí của riêng mình. Để cổ vũ bản thân đừng bỏ cuộc, để rèn luyện lại khả năng viết lách đã bị lấy mất.
Ngày 19/10/2025
Bình luận về bài viết này