Khoảnh khắc mình nhận ra đã chọn đúng người.

5–7 phút

Mình và chồng đã trải qua mười năm bên nhau, một chặng đường chưa dài nhưng không quá ngắn và mình từng nghĩ cả hai ở bên nhau như hai người thân nhiều hơn là tình yêu. Bởi vì trong mối tình này mình là người theo đuổi và chồng chưa từng cầu hôn mình nên suốt mười năm bên nhau, mình luôn nghĩ ảnh không thực sự yêu mình mà chỉ chọn mình vì phù hợp nhất.

Cho đến hôm qua, một ngày với nhiều sự kiện không may mắn xảy ra và mình chợt nhận ra, ảnh yêu mình nhiều hơn những gì mình nghĩ.

Hôm qua, mình có cuộc hẹn đón bạn ở sân bay và đưa bạn đi ăn trưa, citytour một vòng Quy Nhơn. Mọi việc vẫn ổn cho đến khi mình mang xe đi rửa để chuẩn bị đón khách. Mình phát hiện ra xe đã xẹp lốp. Và ngay lập tức, mình nghĩ ngay thủ phạm là lão chồng. Tối hôm trước, sau khi say vì dự tiệc ở nhà sếp, chồng mình về nhà trong trạng thái rất say xỉn nhưng vẫn không quên kiểm tra áp suất lốp và bơm xe cho vợ (trước khi mình đi đâu ra khỏi thành phố thì chồng mình đều có thói quen kiểm tra xe). Mình nghĩ là trong cơn say ảnh đã làm gì đó khiến xe mình xẹp, trong khi mình ngăn cản mà không cản được người say. Và mình bốc điện thoại gọi quát chồng, sau đó làm theo hướng dẫn của ảnh, tự bơm hơi lên và chạy xe tới chỗ rửa xe.

60 phút sau, mình nhận ra xe lại xẹp lốp và mình nghĩ xe bị thủng rồi (hối hận tập 1 vì lỗi không phải của chồng) , bây giờ đi vá sẽ không kịp đón bạn. Vậy là mình gọi tiếp cho chồng mếu máo hỏi phải làm sao (trước giờ mọi sự cố về xe cộ đều đã có chồng lo, lỡ chồng mình đi công tác thì sẽ gọi bạn qua lo hộ vợ nên mình). Và chồng mình quyết định từ cơ quan về đổi xe cho vợ đi đón bạn, còn chồng lấy xe đi sửa giúp.

60 phút nữa trôi qua, mình tới sân bay, tắt máy và phát hiện ra không mang chìa khoá xe. Và mình lại gọi điện cho chồng, trách chồng mình tại sao không để sẵn chìa khoá trên xe khi đổi xe cho mình. Mình khóc nức nở bên đường và quát chồng (vì lỗi của mình, do mỗi người đều có chìa khoá xe riêng). Chồng mình chỉ liên tục trấn an: “Em nghe anh nói được không nè? Em bình tĩnh nghe anh nói xíu đi ….” Và chồng mình phải nghe mình vừa khóc vừa trách suốt 3 phút, sau đó mới được cất lời: “Em với bạn bắt taxi về quán ăn trước đi. Bật đèn khẩn cấp, để xe đó, anh bắt taxi ra sân bay lấy xe về cho.

Và, chồng mình nhắn tin an ủi mình liên tục sau đó: “Em đi với bạn vui vẻ nhan, đưa bạn đi ăn, lâu ngày mới gặp đừng bực bội, nhăn nhó sẽ làm bạn ngại.” Sau khi lặn lội 40km đi nhận xe cho vợ, chồng mình vẫn nhận lời ghé qua chỗ ăn trưa dùng bữa cùng mình và bạn. Câu đầu tiên chồng mình nói với mọi người là “Vũ trụ đã định sẵn em phải gặp anh chị trưa nay. Duyên lành sắp đặt thì không thể chối từ được.” Chồng mình nói xong, bầu không khí bỗng trở nên thoải mái và thân mật. Lúc ấy, mình đã cảm thấy biết ơn chồng mình vô cùng tận.

Mình xúc động cực kì bởi vì chồng mình là trụ cột kinh tế của gia đình, chu cấp cho vợ chi tiêu thoải mái mà chưa từng khó chịu. Chồng mình lại đang vô cùng nhiều việc trong mùa đại hội cổ đông và sắp phải thi một kì thi quan trọng, mỗi ngày chỉ ngủ 4 tiếng, không dám nghỉ phép một ngày nào suốt cả mấy tháng nay. Nhưng chồng mình đã tốn một buổi để giải quyết rắc rối cho vợ mà không hề khó chịu với sự “dở hơi cám lợn” do vợ gây ra.

Mình nghĩ một ngày như vậy đã là quá đủ để mình biết ơn chồng mình. Nhưng không, buổi tối chồng mình về nhà với một bó hoa hồng tặng vợ “bởi vì anh nghĩ sẽ làm em vui, hôm nay em đã suy sụp quá rồi“. Lúc đó mình đã khóc lần hai trong ngày vì xúc động, kiểu như mình không ngờ chồng mình sẽ cư xử như vậy. Mình đã chuẩn bị tinh thần để buổi tối nghe chồng giảng bài về CAPA hay gì gì đó tương tự.

Mình bỗng nghĩ lại hết chặng đường mình đi. Chồng mình auto chọn về phe vợ trong mọi cuộc xung đột mẹ chồng – nàng dâu, vợ mình và người khác dù đôi khi vợ mình sai lè. Chồng mình vừa phải bênh vợ, vừa phải đi xin lỗi người khác hộ để họ khỏi chửi vợ. Chồng mình tuy rất hiếm khi làm việc nhà nhưng chưa bao giờ ép vợ phải làm việc nhà khi mình không muốn. Chồng mình tuy không thích vợ trang điểm, nhuộm tóc, sơn móng tay (vì nghĩ nó không tốt cho sức khoẻ và chồng mình thấy xấu) nhưng vẫn ủng hộ vợ làm những gì vợ thích. Chồng mình mặc dù bắt mình trả lời 1 list câu hỏi về khoá học mình sắp mua để xác định nhu cầu có cần thiết hay không nhưng nếu vợ mua về mà lười không học hay bỏ cuộc giữa chừng cũng chưa từng trách móc, và lần sau vẫn móc hầu bao tiếp cho vợ đi khám phá bản thân ….. Mình chợt nhận ra, dù không tỏ tình, không cầu hôn nhưng chồng mình cũng yêu mình nhiều không kém tình yêu của mình. Và, mình chưa từng đơn phương trong tình yêu này.

Mình là người hướng nội nên rất ngại chia sẻ chuyện tình yêu công khai. Câu chuyện của mình cũng không liên quan đến cuộc sống nội trợ. Nhưng mình muốn chia sẻ với ai đó vì cảm xúc này với mình quá đặc biệt. Tình yêu và sự tử tế của chồng, đối với mình là động lực lớn nhất trên hành trình trở thành một người nội trợ. Cảm ơn bạn vì đã dành thời gian đọc câu chuyện dở hơi cám lợn của mình nhé.

Bình luận về bài viết này