Không biết có mẹ nào thích cho con mặc đồ cặp giống mình không nhỉ?
Mình thường xuyên mặc đồ giống nhau cho Ốc và Bí mỗi khi ra khỏi nhà. Mỗi buổi sáng mẹ thường xếp quần áo cho hai anh em đi học, chọn quần áo cặp cho cả hai, giúp em Bí mặc đồ và chuẩn bị sẵn để Ốc tự thay.
Mọi việc đều ổn cho đến một buổi sáng, hôm ấy Ốc dậy khá trễ, mẹ vội vã vệ sinh cá nhân, thay quần áo cho cả hai em bé và “bưng” cả hai ra khỏi cửa để kịp giờ ăn sáng ở trường. Bỗng nhiên, Ốc “trở chứng” nhất định không đi học. Ốc chống đối bằng tất cả sức lực và nói “Ốc không thích mặc bộ đồ này đi học đâu, thay bộ khác Ốc mới chịu đi học cơ.” Trong đầu mẹ nghĩ, chắc vì Ốc học đánh vần chậm nên chán đến trường và đang viện lý do (lúc này mẹ lại đang suy đoán có tội cho con) thế là mẹ dùng sức mạnh để cưỡng ép con đi học.
Và Ốc đã bật khóc tức tưởi thốt lên: “Ốc không muốn mặc đồ giống em đâu.”
Mẹ hỏi lại trong sự khó chịu (vì trễ giờ): “Bộ đồ này Ốc chọn mua, lúc đó Ốc khen đẹp sao giờ lại không thích. Hai anh em mặc đồ gống nhau ai cũng khen hết Ốc không thấy hả?”
Ốc: “Ốc chả thấy đẹp gì cả. Mẹ mặc đồ giống nhau cho Ốc với Bí để ĐẸP CHO MẸ chứ có phải đẹp cho Ốc đâu mà mẹ cứ bắt Ốc mặc hoài. Ốc chỉ muốn mặc đồ theo ý Ốc thôi.”
Lúc ấy tự nhiên mẹ sững người lại, vừa dẫn Ốc quay về phòng để thay bộ quần áo khác theo ý Ốc vừa lặp đi lặp lại câu nói của Ốc trong đầu “Đẹp cho mẹ chứ đâu phải đẹp cho Ốc.”
Hai em bé thì đến trường nhưng tâm trạng mẹ thì chẳng bình yên được nữa. Tự nhiên, mẹ nhận ra Ốc nói quá đúng và mẹ có lỗi với hai em bé quá. Lúc mang thai, mẹ luôn nghĩ mẹ sẽ là một bà mẹ tôn trọng ý kiến, sẽ biết lắng nghe con, đồng hành cùng con và giúp con luôn hạnh phúc. Nhưng mình không ngờ bản thân lại trở thành một người mẹ áp đặt trong vô thức.
Hai em bé nhà mình thường lựa chọn quần áo không hợp hoàn cảnh, ví dụ mặc quần jean áo sơ mi đi ngủ và mặc quần áo sờn cũ đi chơi … dù mẹ giải thích nhiều về phép lịch sự, tính thẩm mĩ và sự phù hợp của các loại trang phục nhưng các bé vẫn chưa hiểu và chưa chịu áp dụng …. Do đó, mẹ mặc định sẽ chọn đồ phù hợp với ngữ cảnh sẵn cho các con mặc.
Tại sao mình lại áp đặt trang phục cho con? Trước đây mình luôn lý giải vì muốn con được mặc đẹp, là vì con mẹ mới lựa chọn như vậy. Nhưng đi sâu vào bản chất thì mình làm vậy vì chính bản thân, vì nỗi xấu hổ khi đưa con tới nơi công cộng với những trang phục xấu xí và cũ kĩ. Mẹ sợ bị những người xung quanh phán xét rằng mình là một người mẹ chăm con không tốt, muốn được thỏa mãn cái tôi khi nghe mọi người khen: hai em bé mặc đồ cặp dễ thương quá …. Còn vấn đề, mặc đồ như vậy con có thấy vui hay không mẹ lại chưa từng quan tâm.
Hạnh phúc của con đơn giản chỉ là tự đưa ra quyết định và hài lòng với nó, không cần quan tâm đến xã hội khen chê gì về nó. Vậy mà mẹ tận U40 rồi vẫn chưa ngộ ra được chân lý.
Sau sự kiện này, mẹ đã quyết định thay đổi một thói quen sinh hoạt: Trước khi đi ngủ cho Ốc và Bí tự chọn quần áo sẽ mặc vào hôm sau, xếp vào cặp. Được tự do làm theo ý mình thì cả hai đứa không còn ý kiến nữa và kết quả khá bất ngờ, phần lớn thời gian hai đứa lại chọn mặc đồ giống nhau. Nhưng vì không phải là mẹ ép mặc nên bạn nào cũng happy cả.
Cảm ơn Ốc vì đã chất vấn lại mẹ, để mẹ lại nhận ra hai bài học lớn cho bản thân:
- Bài học về sự tôn trọng.
- Bài học về hạnh phúc tự thân.

Bình luận về bài viết này