Cuối mình lại tản mạn về chuyện chồng con.
Hôm 14/02 vừa rồi, sau mười năm bên nhau, cuối cùng chồng mình cũng mua tặng vợ hoa hồng thay vì bông cải xanh như mọi năm. Bầu không khí lãng mạn làm hai vợ chồng mất cảnh giác đối với sự yên ắng lạ thường bất thường khi có hai cốt đột ở nhà. Và rồi, khi chuẩn bị giặt đồ, mình phát hiện ra túi viên giặt Omo đã bị ngập nước, gần 30 viên còn lại dính chặt vô nhau thành một vật thể vô định hình.
Toàn bộ Oxytocin, Dopamine, Endorphin và Seretonin do hai đóa hoa mang lại đã biến mất đột ngột, thay vào đó Cortisol, Adrenaline và Norepinephrine ở đâu kéo nhau về. Và trong phút giây ấy, mình đã không kìm chế được bản thân mà quát mắng con thậm tệ. Thậm chí lúc ấy mình đã đưa ra quyết định tạm hoãn buổi đi dạo đã lên lịch trước đó, mà con rất háo hức trông chờ. Trong lúc mẹ đi tìm roi để phạt con thì Ốc đã níu áo mẹ và nói: “Ốc xin lỗi mẹ, Ốc xin lỗi mẹ mà. Mẹ không dặn Ốc nên Ốc không biết xịt nước vào sẽ hư, Ốc không cố ý.” Khoảnh khắc nhìn vô mắt con lúc ấy, mình chợt bàng hoàng vì cơn nóng giận mất kiểm soát của bản thân. Hít thở thật sâu và lấy lại bình tĩnh sau cơn nóng giận để tiếp tục đưa con đi dạo chơi.
Buổi tối sau khi về nhà, mình bắt đầu nghĩ, tại sao lúc đó mình lại nổi nóng như vậy. Đây không phải lần đầu 2 cốt đột phá và hậu quả cũng không nghiêm trọng đến mức mình phải phản ứng như vậy.
Cuối cùng mình nhận ra vì sâu thẳm trong lòng mình biết hậu quả hư túi viên giặt là do nguyên nhân gốc rễ ở sự bất cẩn của mình. Cơn nóng giận tột độ lúc ấy vì mình không muốn nhìn nhận sai lầm của bản thân mà tìm cách đổ lỗi sang đối tượng khác, ở đây cụ thể là hai em bé của mình.
Lúc khui túi viên giặt, mình đã từng cân nhắc có nên cho viên giặt vào một lọ có đậy nắp để bảo quản thuận tiện và dễ tuân thủ hơn so với đóng túi zip. Nhưng vì lười mình tặc lưõi cho qua và lựa chọn đóng túi zip sau mỗi lần giặt. Sau đó được vài lần thì việc đóng túi zip quá bất tiện nên mình đã ngừng đóng miệng túi vì nghĩ dù sao cũng không dính nước, để mở lấy cho dễ. Và cuối cùng, điều mình dự đoán trước cũng đã xảy ra, bịch viên giặt đã bị hòa tan trong nước. Bởi vì Ốc Bí lấy vòi nước để xịt tắm cho nhau ở khu vực máy giặt. Ốc Bí không chủ đích làm hư viên giặt của mẹ mà đó chỉ là hậu quả gián tiếp do hành vi nghịch ngợm thường gặp ở lứa tuổi này.
Thay vì rút kinh nghiệm bảo quản đồ đạc cẩn thận hơn, mình lại nổi giận và quát mắng con. Nhìn nhận lỗi lầm của bản thân lúc nào cũng khó khăn hơn đổ lỗi cho người khác.
Cảm ơn Ốc, cảm ơn lời xin lỗi chủ động từ con đã giúp mẹ hiểu sâu sắc hơn bài học “tiên trách kỉ, hậu trách nhân”.

Bình luận về bài viết này