Lão chồng ngáo đá

45–67 phút

Nhà giới thiệu & raw: Cá bơi ngược dòng. https://www.facebook.com/caboinguocdong91/

Đây là bản dịch phi thương mại, chưa được sự đồng ý của tác giả, vui lòng không reup với bất kì mục đích nào khác.

———————————–

Trong bữa tiệc đính hôn của con gái tôi, chồng tôi lại đưa đến một cô gái giống hệt tôi và phá hỏng buổi lễ.

Hắn ta giơ bản báo cáo xét nghiệm ADN lên và nói:

“Em à, năm đó ở bênh viện chúng ta đã ẵm nhầm con rồi, đây mới là con ruột thịt của chúng ta này..”

Cô gái kia không nói lời nào mà đã khóc toáng lên không cần lý do, khóc bất chấp, khóc không kiêng dè gì.

Những vị khách xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán.

Có vẻ nếu như hôm nay tôi không chịu nhận cô ta làm con ở nơi đông người như thế này, thì tôi sẽ trở thành tội nhân thiên cổ mất.

1.

Cảnh khó xử nhất cuộc đời tôi là do lão chồng tôi gây ra.

Hôm nay vốn là tiệc đính hôn giữa con gái duy nhất của chúng tôi, Tần Phiên Phiên và con trai cả của Tiết gia – Tiết Chiếu, nhưng tên điên đó đã dẫn theo một cô gái trẻ lạ mặt đến phá hỏng bữa tiệc.

Trên sân khấu, con gái tôi và Tiết Chiếu đang trao nhẫn đính hôn cho nhau trước sự chứng kiến ​​của người thân, bạn bè.

Người chủ lễ đưa mắt nhìn tôi.

Đã đến lúc cha mẹ hai bên phải phát biểu trên sân khấu. Nhưng tôi lại không tìm thấy Tần Tranh.

Tôi gọi cho hắn ta hơn chục cuộc nhưng không ai nghe máy.

Mẹ của Tiết Chiếu là Lưu Lộ, cũng đồng thời là bạn bạn thân của tôi, nắm tay tôi động viên:

“Tĩnh Nghi à, cậu đừng suy nghĩ nhiều, lát nữa cậu đi lên sân khấu cùng vợ chồng mình, chắc lão Tần gặp chuyện gì đó khẩn cấp rồi.”

Người nhàn rỗi như hắn có thể có chuyện gì khẩn cấp?

Nói trắng ra, cho dù có thì việc khẩn cấp thật thì việc nào có thể quan trọng hơn tiệc đính hôn của con gái mình cơ chứ?

Tôi hít một hơi thật sâu và nắm tay Lưu Lộ cùng nhau bước lên sân khấu.

Đúng lúc này, cửa phòng tiệc đột nhiên bị đẩy ra, người chồng biến mất không rõ lý do của tôi đột nhiên xuất hiện ở cửa và tuyên bố:

“Tôi không đồng ý với cuộc hôn nhân này!”

Phía sau hắn ta là một cô gái trẻ đang đứng cúi thấp đầu với khuôn mặt trông hơi quen quen.

2.

Hành động và giọng nói lớn tiếng của Tần Tranh đã thành công thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người trong khán phòng.

Những vị khách mời của bữa tiệc đều đồng loạt ngây người nhưng đồng thời không ai giấu nổi ánh mắt tò mò như sắp khám phá ra một bí mật lớn.

Nội tâm tôi đột nhiên dự cảm được sự chẳng lành sắp xảy ra, tội vội vàng đứng dậy và nhanh chóng bước đến dàn xếp mọi việc với hắn:

“Tần Tranh, tôi biết ông luyến tiếc không muốn gả con gái đi lấyt chồng nhưng Phiên Tiên và Tiết Chiếu là thanh mai trúc mã, cùng nhau trưởng thành, từ đồng phục đến váy cưới, bây giờ bọn nhỏ kết hôn với nhau cũng là lẽ thường tình.”

Tôi vừa nói xong liền vội đi đến bên cạnh, giữ hắn lại, không cho hắn làm xằng làm bậy nữa.

Mắt Tần Tranh bỗng loé lên ánh nhìn quỷ dị.

Vài giây sau, hắn trực tiếp đẩy cô gái đứng phía sau lên trước mặt tôi, lớn tiếng nói: “Bà xã, trước đây chúng ta ở bệnh viện đã ẵm nhầm con, người ở trước mặt mới đích thực là con gái ruột của chúng ta.”

Tôi “…”

Tôi lúc này chỉ muốn bổ não hắn ra xem trong đó chứa gì, chắc chỉ toàn nước trong bể cá.

Nhưng lúc này, tôi thực sự chỉ có thể miễn cưỡng mỉm cười.

Tôi cố gắng kiềm chế mong muốn đập chết lão ta một trận ngay tại chỗ, chỉ vờ cười cười mắng yêu: “Ông đúng là lão ngoan đồng mà, thôi mình dừng trò đùa ở đây nhé.”

Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.

Tiết Chiếu đúng là một đứa trẻ nhạy bén, ngay lập tức lên tiếng trước mặt mọi người: “Chú Tần, chú đừng lo lắng, cháu xin hứa sẽ chiếu cố thật tốt cho Phiên Tiên, không để cô ấy chịu một chút uỷ khuất nào đâu ạ.”

MC nhanh trí hô hào tân khách vỗ tay chúc mừng để xoá tan không khí ngượng ngùng này.

Cứ nghĩ chuyện điên khùng này như vậy đã trôi qua, nhưng tôi không ngờ hắn ta lại trực tiếp quăng báo cáo giám định ADN cho tôi: “Anh đã cùng Tiểu Lê làm xét nghiệm ADN, nó mới là con gái ruột của chúng ta.”

Khán phòng lại một lần nữa rơi vào trạng thái trầm mặc xấu hổ.

Tôi trừng mắt với Tần Chính, dùng khẩu hình miệng bảo hắn ta câm mồm lại.

Nhưng có lẽ hôm nay hắn ta đã hạ quyết tâm phải phá tan bữa tiệc đính hôn của Phiên Tiên cho bằng được. Hắn ta lại một lần nữa đẩy cô gái tên là Nguyễn Lê về phía tôi và tận lực chất vấn:

“Cô làm sao chỉ biết lo lắng cho cái đồ giả mạo mà không lo yêu thương con gái ruột chính mình sinh ra?”

“Cô có biết khi tôi tìm thấy Tiểu Lê, nó đang phải làm gì không hả? Nó phải hàng ngày đi giao đồ ăn dưới cái nắng chang chang.”

Tại sao hắn ta không báo trước cho tôi biết chuyện này cơ chứ? Cô gái này mặc trên người bộ đồ màu xanh lam, quả thật trông rất giống đồng phục của nhân viên giao đồ ăn.

Cô ta có vẻ vô cùng sợ hãi. Tôi còn chưa kịp nói lời nào thì cô ta đã đứng khóc nức nở, tiếng khóc tức tưởi như là oan ức lắm.

Xung quanh mọi người liền ồn ào bàn luận.

Hôm nay trước mặt mọi người nếu tôi không chịu nhận cô ta thì sẽ phạm vào “thập đại ác” mất thôi.

Tôi có thể nhình thấy đường nét của chính mình trên gương mặt của cô ta nhưng ánh mắt cô ta nhìn tôi lại đầy thương hại, giống y như ánh mắt Tần Tranh.

3.

Tiệc đính hôn đã kết thúc trong không khí gượng gạo.

Vợ chồng Lưu Lộ phụ trách đưa tiễn khách khứa và sắp xếp xe cộ đưa họ về nhà an toàn.

Chỉ mất nửa giờ, phòng tiệc đã không còn bóng dáng náo nhiệt của hôn lễ mà trở nên vắng tanh.

Tôi ngồi xuống một cái bàn có bốn chỗ ngồi. Tiếp theo là Phiên Phiên ngồi cạnh tôi. Tần Tranh dẫn theo Nguyễn Lê ngồi về phía đối diện.

Tân Tranh tự mình mang báo cáo xét nghiệm ADN ra cho chúng tôi xem qua một lượt. Bên trên tờ báo cáo thể hiện ngày lấy mẫu chỉ cách đây ba hôm, nhưng theo tôi biết, xét nghiệm huyết thống phải mất từ mười đến mười lăm ngày mới cho ra kết quả.

Tôi chau mày hỏi hắn ta: “Báo cáo này ông làm ở Bệnh viện nào?”

Khi bị tôi chất vấn, Tần Chính đột nhiên nổi giận lôi đình: “Đào Tĩnh Nghi, cô cho rằng tôi làm giả báo cáo xét nghiệm à?”

“Tại sao có kết quả ông không trực tiếp nói riêng với tôi?”

Tôi thì bận rộn với công việc bên ngoài, hắn ta lại nhàn nhã chẳng có gì làm. Về đến nhà lại càng không có tiếng nói chung, chỉ được một hai câu là đã cãi nhau tơi bời.

Phiên Phiên từ khi còn rất nhỏ đã rất hiểu chuyện, mỗi lần ba mẹ cãi nhau, con bé đều ra mặt hoà giải.

Nhưng lần này lại là nói về thân thế của con bé nên Phiên Tiên không dám mở miệng.

Tân Tranh tỏ vẻ nôn nóng muốn báo tin cho tôi, nhưng vừa mới bắt đầu nói chuyện thì hắn lại chỉ tập trung hướng nòng súng về phía tôi mà thôi.

Nhận ra việc này có điều gì đó bất thường khiến cho đầu óc tôi bắt đầu choáng váng.

Tần Tranh từng bước ép sát: “Đào Tĩnh Nghi, tôi thật sự trước đây không nhìn ra cô lại là con người tàn nhẫn đến như vậy. Cùng con gái ruột thịt thất lạc nhiều năm nhận lại nhau, không nghĩ đến lại khiến cho Đào tổng sát phạt quyết đoán trên thương trường cảm thấy khó khăn đến như vậy.”

” Ai nói tôi không muốn nhận con gái?”

Tôi bắt đầu cân nhắc thiệt hơn, suy nghĩ kĩ rồi nói: “Để đảm bảo, ba chúng ta làm xét nghiệm ADN một lần nữa, như vậy …”

Rầm!

Tôi còn chưa nói xong, Tần Tranh đã đập mạnh tay xuống bàn, khuôn mắt tức giận đỏ bừng bừng:

“Cũng chính cô nói, cô tin tưởng tôi, cô tôn trọng tôi, tôi làm gì cô cũng yên tâm, nhưng bây giờ vì người ngoài mà cô lại nghi ngờ tôi. Được, vậy thì tôi và cô ly hôn, tôi mang theo Tiểu Lê rời đi, còn cô thì sống cùng với cái đồ giả mạo đó đi.”

“Tần Tranh, ông lại quá lời rồi, trước mặt con trẻ, có cần phải cãi vã đến mức thế này hay không? Hai người chúng ta có thể bình tĩnh nói chuyện với nhau, dàn xếp mọi thứ ổn thoả mà.”

Cuối cùng lại là Tiểu Lê đứng lên, dùng cặp mắt đỏ hoe nói với tôi: “Con đồng ý làm xét nghiệm ADN một lần nữa.”

“Bất luận kết quả lần này có như thế nào, con hướng với cô cam đoan, đây là lần cuối cùng con đề nghị nhận lại cha mẹ.”

“Tiểu Lê ..”

Tần Tranh đau lòng tự trách.

Hắn nắm lấy tay Nguyễn Lê, nhìn tôi với ánh mắt trách móc: “Đợi đến lúc có kết quả rồi nếu cô vẫn cố chấp bướng bỉnh, tôi nhất định sẽ ly hôn với cô ngay lập tức.”

4.

Mỗi lần cãi nhau là Tần Tranh lại lấy chuyện ly hôn ra uy hiếp tôi.

Nói nhiều đến mức lỗ tai tôi mọc kén luôn rồi.

Nhưng tôi vẫn cố gắng chịu đựng hắn vì lo lắng sau khi ly hôn, Phiên Phiên sẽ bị mọi người xung quanh đàm tiếu.

Nhưng bây giờ bị hắn ta sỉ nhục như vậy, tôi không thể tiếp tục nhẫn nhịn được nữa: “Bây giờ chỉ mới là buổi trưa, tôi và anh đi đến cục dân chính đi, vẫn còn thừa thời gian để làm thủ tục ly hôn đó.”

“Đào Tĩnh Nghi, cô thực sự dám ly hôn với tôi à?”

Tôi thờ ơ nhìn hắn ta: “Bây giờ đi luôn nhé.”

Khi mới cưới, lúc hắn lén lút kinh doanh thất bại, tôi đã có dự định ly hôn với hắn, nhưng vừa vặn lúc ấy công ty của gia tôi chuẩn bị niêm yết trền sàn chứng khoán, lại thêm lo lắng đến quá trình trưởng thành của Phiên Phiên mà tôi cố gắng kéo dài cuộc hôn nhân này.

Đến bây giờ bản thân hắn cũng chẳng thay đổi gì còn Phiên Phiên thì đã trưởng thành và rất hiểu chuyện, tôi không còn sợ con bé sẽ suy sụp khi ba mẹ ly hôn.

Vốn dĩ niệm tình hắn là ba của con bé nên tôi mới nuôi thêm một người vô tích sự trong nhà.

Thế mà hắn ta sướng quá hoá rồ, chủ động đòi ly hôn với tôi, vậy thì tôi phải cố gắng giúp hắn toại nguyện thôi.

Đào gia không có hắn vẫn sung túc thịnh vượng.

Ngược lại, hắn chỉ là một tên đàn ông trung niên kém cỏi, lại không có bất kì kĩ năng gì, bây giờ ra đường thì hắn không có cách nào kiếm được việc làm, dù chỉ là một chân bảo vệ.

Tần Tranh nghe tôi nói, mặt tím như gan lợn.

Nguyễn Lê vội vàng kéo tay hắn, tránh cho hắn lại bồng bột nói hớ:

“Ba không cần vì con mà hi sinh bản thân. Trước giờ con sống một mình vẫn rất tốt, luôn tự bước đi trên đôi chân của chính mình. Chỉ là, con luôn mơ ước có một mái ấm gia đình mà thôi.”

Dứt lời, cô ta liền quay gót rời đi.

Tần Tranh không tranh cãi với tôi nữa, vội vàng đuổi theo cô ta.

Từ đầu đến giờ, Phiên Phiên chưa từng mở miệng ra nói chuyện một lần nào.

Tôi vỗ vai con bé và hỏi: “Con nghĩ gì mà thất thần như vậy?”

Con bé ngẩng mặt lên nhìn tôi, trong hốc mắt đã thấy phiếm hồng nhưng quật cường nén nước mắt:

“Mẹ, nếu cô ấy mới đích thực là con gái ruột của mẹ thì con phải làm sao đây mẹ?”

Ngữ khí của nó làm cho tôi đau lòng xót xa.

Tôi liền ôm nó vào lòng và vỗ về: “Nếu hôm nay đổi lại là mẹ tuổi già sức yếu, con biết mẹ không phải mẹ ruột của con, con có vứt bỏ mẹ hay không?”

Con bé không cần nghĩ ngợi, nói chắc như đinh đóng cột: “Con mãi mãi yêu thương mẹ, bất kể chuyện gì xảy ra.”

Tôi cười nói: “Một lời đã định, Phiên Phiên con hãy nhớ kĩ, chúng ta là người một nhà, trên đời này chỉ có tình cảm chân thành mới là quan hệ huyết thống vững chắc nhất.”

Tần Tranh buổi tối không trở về nhà.

Phiên Phiên ôm theo gối tìm tôi ngủ chung.

Bên dưới chiếc váy ngủ tơ lụa, tôi cảm nhận được con bé đang run rẩy, trải qua một loạt chuyện chấn động buổi chiều, tâm trạng con bé dĩ nhiên rất hoang mang.

Phiên Phiên ủ rũ, ôm chặt thắt lưng tôi như một đứa trẻ:

“Mẹ ơi, con cũng muốn làm xét nghiệm huyết thống với mẹ.”

Tôi có chút ngạc nhiên: “Phiên Pjiên, con không cần làm xét nghiệm, dù kết quả có thế nào, con vẫn là con của mẹ.”

“Con biết.” Con bé nói từng chữ một: “Dù thế nào mẹ cũng là mẹ của con. Con sẽ mãi mãi yêu thương mẹ, nhưng con cũng muốn mạnh mẽ hơn nữa để có thể bảo vệ mẹ.”

“Và con cũng muốn biết sự thật.”

Nhìn thấy ánh mắt thông suốt mọi chuyện của nó, tôi vừa thấy vui mừng vừa thấy đau lòng.

Những sự việc bất thường ngày hôm nay, quả thật không qua được mắt nó.

Phiên Phiên nhất định phải biết được chân tướng.

Nhưng bí mật nào cũng đi kèm với sự đau khổ khi khám phá ra.

5.

Ba ngày sau, Tần Tranh lại một lần nữa mang theo Nguyễn Lê xuất hiện trước mặt tôi.

Tôi đã liên hệ với bác sĩ riêng của gia đình để lấy mẫu giám định quan hệ huyết thống của bốn người chúng tôi.

Nguyễn Lệ quả thật rất quật cường, vừa lấy mẫu xong đã kiên quyết bỏ đi.

Tần Tranh đề nghị cho cô ta vào sống ở biệt thự của chúng tôi nhưng cô ta dùng những lời lẽ ngập tràn chính nghĩa để kiên quyết từ chối:

“Con sống ở đâu cũng được nhưng con không muốn gây phiền toái thêm cho cha.”

Bảo mẫu Trần nhìn bóng lưng rời đi của cô ta, cảm thán: “Nguyễn Lê tiểu thư vẻ ngoài chỉ hơi giống cô chủ thôi, nhưng sự kiêu ngạo từ trong xương cốt mới thật sự giống cô chủ khi còn trẻ.”

Tôi cười: “Thật vậy à?”

“Dì chính là một tay chăm sóc cô chủ từ nhỏ, cô chủ có bộ dạng gì khi còn trẻ, chẳng lẽ dì lại không rõ hay sao?”

Dì Trần là người làm trung thành của Đào gia mấy chục năm nay, nên tôi không nghĩ rằng dì ấy bị người khác mua chuộc.

Nhưng thực sự tôi thấy kì quái, Nguyễn Lê không trưởng thành trong giới thượng lưu như tôi thì làm sao có thể sinh ra tính cách giống tôi đến như vậy được?

Ngoại hình, khuôn mặt thậm chí cả chỉ số IQ đều phụ thuộc phần lớn do di truyền.

Nhưng liệu có cách nào để một người không liên quan vẫn thừa hưởng được những điều đó hay không?

Những điểm bất thường bắt đầu xoay vòng vòng trong đầu tôi, đến mức tôi bắt đầu nghi ngờ Tần Tranh cùng người ngoài cấu kết lừa dối tôi.

Nhưng rõ ràng có quá nhiều điểm khả nghi.

Tôi và Tần Tranh là mối tình đầu của nhau.

Hắn xuất thân từ vùng núi, trong một gia đình rất nghèo khổ, trước khi kết hôn, cha tôi đã cố ý phái người đến quê nhà của hắn điều tra.

Từ đầu thôn đến cuối thôn, tất cả hàng cùng ngõ hẻm ở quê hắn đều bị người của cha tôi lật lên không sót một viên gạch.

Chỉ cần nhân phẩm của hắn có vấn đề thì việc kết hôn sẽ bị huỷ ngay lập tức.

Mà lúc tôi hoài thai Phiên Phiên là thời điểm tôi và hắn mặn nồng nhất, quấn quýt bên nhau suốt ngày, căn bản hắn không có cơ hội ra ngoài làm bậy.

A!

Chẳng lẽ, sự thật đúng là bệnh viện mắc sai lầm, giao nhầm con cho chúng tôi.

Mang theo nghi hoặc trong lòng, tôi bấm số điện thoại của thám tử tư: “Lão Đỗ, giúp tôi điều tra ba chuyện, thù lao nhất định sẽ khiến cậu hài lòng.”

6.

Hiệu suất làm việc của Đỗ Phong thật sự rất nhanh,

Cậu ấy vậy mà tìm ra được hộ sinh đỡ đẻ cho tôi và sắp xếp cho tôi gặp cô ấy.

Tôi chỉ muốn gặp mặt để gỡ đi nút thắt trong lòng.

Hộ sinh cẩn thận nhớ lại những việc xảy ra ngày hôm ấy, cuối cùng lắc đầu:

“Thật sự xin lỗi Đào tổng, thời gian đã trôi qua quá lâu rồi, trí nhớ của tôi thực sự có hạn.”

Hàng ngày ở bệnh viện, có quá nhiều ca sinh nở, để nhớ rõ việc của từng đứa trẻ thực sự đã làm khó cô ấy.

Mặc dù trước cuộc gặp tôi không ôm nhiều hi vọng vào manh mối này nhưng vẫn không tránh khỏi cảm thấy mất mát trong lòng

Nhìn hộ sinh rời đi, tôi thở dài: “Chỉ tiếc hơn hai mươi năm trước nếu trình độ khoa học kĩ thuật tiên tiến như bây giờ thì mọi việc đã dễ giải quyết hơn nhiều.”

Đỗ Phong cười nói: “Không ngờ một chút khó khăn nho nhỏ như thế này lại có thể đánh bại được Đào tổng mạnh mẽ nổi tiếng xưa giờ?”

“Thất vọng là chuyện bình thường thôi, đâu có pháp luật nào quy định rằng Đào tổng thì không được phiền não.”

“Được rồi, tôi còn có điều muốn nói với cậu.”

Cậu ấy một tay dụi điếu thuốc vào gạt tàn, lấy từ túi xách bên người ra một túi giấy màu nâu.

“Đây là cái gì?”

Đỗ Phong thần bí cười, chỉ để lại cho tôi một bóng lưng tiêu sái:

“Chuyện thứ hai cậu nhờ tôi điều tra.”

7.

Túi giấy màu nâu có chứa tư liệu về Nguyễn Lê.

Mẹ của cô ta là Nguyễn Điềm, ngày trước là một ngôi sao nhỏ trong giới giải trí. Bà ta cũng từng đóng một số bộ phim truyền hình nổi tiếng, nhưng sau đó đã giải nghệ khi kết hôn với một doanh nhân nổi tiếng Hồng Kông.

Kết hôn không lâu, Nguyễn Điềm liền mang thai, sinh ra một cô con gái.

Vốn dĩ họ là một gia đình ba người ngập tràn hạnh phúc, nhưng vào mười hai năm trước, vị đại gia này vô tình phát hiện ra viên ngọc quý ông ta nâng trong lòng bàn tay không phải con đẻ của mình. Ông ta tức giận đến mức đuổi hai mẹ con ra khỏi nhà.

Từ nghèo khó đến giàu sang thì dễ, nhưng từ cuộc sống giàu sang trở về nghèo khó thì không hề dễ dàng.

Sau khi ly hôn, Nguyễn Điềm không thể thích ứng với hoàn cảnh và suốt ngày trở nên say xỉn. Hàng xóm xung quanh đều nói, họ chưa bao giờ gặp được Nguyễn Điềm lúc tỉnh táo.

Nhưng nhắc đến Nguyễn Lê, mọi người đều trầm trồ thán phục.

Nguyễn Lê học giỏi, xinh đẹp, có tấm lòng ấm áp, luôn là một cô bé ngoan, là đoá hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

Người mẹ Nguyễn Điềm chính là vết nhơ duy nhất trong cuộc đời của cô ta.

Khi lên đại học, Nguyễn Lê làm quản lý của một cửa hàng ăn vặt trong khuôn viên trường, cuộc sống cũng tạm xem như là ổn định.

Xem xong hết một lượt tư liệu, nội tâm tôi đã không thể giữ bình tĩnh được nữa.

Nếu đem hình hai mẹ con này để chung, tôi nhận ra đã từng gặp mặt họ trong bệnh viện.

Thời điểm Nguyễn Lê gặp Tần Tranh hẳn là nhiều năm trước.

Hôm đó tôi phải tham dự một buổi tiệc nên đã bảo Tần Chính mang đến công ty cho tôi một bộ lễ phục, trên đường đi vô tình va phải một chiếc xe đạp đang đi ngược chiều.

Tôi nhớ hắn đã gọi cho tôi bảo rằng phải mang người bị thương đến bệnh viện kiểm tra.

Ngoài mặt chỉ là sự kiện ngẫu nhiên.

Cuộc họp là ngẫu nhiên, Tần Tranh mang lễ phục cho tôi cũng là ngẫu nhiên, đụng phải Nguyễn Lê cũng là ngẫu nhiên.

Các manh mối đều đang chỉ ra rằng mọi việc đều hoàn toàn ngẫu nhiên nhưng tôi lại cứ cảm thấy kì lạ thế nào ấy.

Nhưng kì lạ chỗ nào thì tôi chỉ có cảm giác mơ hồ chứ không có bằng chứng nào khác.

8.

Kết quả giám định là tôi và Tần Tranh cùng nhau xem, không cho hai đứa nhỏ biết.

Kết quả cho thấy Nguyễn Lê là con ruột của tôi và Tần Tranh mà Phiêu Phiêu lại không có quan hệ huyết thống.

Dùng mắt thường cũng thấy Tần Tranh đắc ý đến mức nào:

Anh ta không thèm nhìn lấy tôi, đi qua đi lại và nói: “Tĩnh Nghi, tôi đã nói với cô ngay từ đầu, Nguyễn Lê mới thực sự là con gái ruột của chúng ta, cô nhìn xem, con bé giống cô khi còn trẻ đến như vậy cơ mà.”

Nhìn khuôn mặt quá hưng phấn và hào hứng của hắn, tôi cuối cùng cũng biết việc này vì sao lại kì lạ? Đó là vì Tần Tranh quá yêu thương Nguyễn Lê, hắn nhiệt tình với chuyện của cô ta quá mức.

Trước giờ hắn trọng nam khinh nữ nên từ nhỏ đã không có nhiều tình cảm với Phiêu Phiên.

Nhưng trong buổi đính hôn ngày hôm đó, chỉ vì vào một tờ giám định ADN mà hắn lại vội vàng tuyên bố nhận con trước mặt tất cả mọi người, thậm chí còn sẵn sàng làm mất mặt hai nhà Đào Tiết trước công chúng.

Thấy tôi không nói gì, Tần Tranh liền giơ tay lên, cười cười nói: “Bà xã, bây giờ chân tướng đã rõ ràng, chúng ta mau chóng đưa Tiểu Lê về nhà chăm sóc, phải nhanh chóng bù đắp cho con bé, không để nó phải chịu cực khổ nữa.”

Tôi hỏi: “Còn Phiên Phiên thì sao, anh tính sắp xếp cho Phiên Phiên như thế nào?”

Tần Tranh: “Còn phải sắp xếp nữa à, ai về nhà nấy chứ làm sao nữa, để nó đến quầy bán đồ ăn vặt sống vài năm cho biết thân biết phận, nó làm tu hú chiếm tổ chim khách mấy chục năm như vậy đã là quá sướng rồi.”

Trong nháy mắt, tôi cảm thấy bản thân quá may mắn.

May mắn vì hôm qua tôi đã nói chuyện riêng với Tiết Chiếu trước, kêu nó đưa Phiên Phiên đi đến nơi khác.

Nếu để cho con bé thấy cảnh người cha mà nó yêu thương, kính trọng hai mươi mấy năm trời vừa rồi nói cái gì, chắc nó phải đau lòng và thất vọng lắm.

Tôi cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình và hỏi: “Anh bảo tôi đuổi Phiên Phiên ra ngoài, anh có nghĩ đến nhà họ Tiết sẽ thấy thế nào không? Những người trong giới sẽ nhìn con bé thế nào? Nó còn có nơi nào để đi nếu chúng ta bỏ rơi nó?”

Tần Tranh buột miệng cười lạnh: “Tĩnh Nghi, cô lú lẫn rồi hả, hôn ước giữa các gia tộc lớn đâu phải là chuyện nhỏ. Người mà Tiết gia muốn cầu hôn là con gái của Đào gia, chứ không phải là Phiên Phiên”

Tôi thực sự choáng váng.

Không ngờ hắn lại có suy nghĩ như vậy.

Tôi không thể ngờ được, một người lớn lên trong nghèo khó lại có tư tưởng coi trọng địa vị như vậy.

Mặc dù hai bên gia đình có cân nhắc đến vấn đề môn đăng hộ đối, nhưng nền tảng vẫn là vì hai đứa nhỏ yêu nhau.

Nếu Phiên Phiên không thích Tiết Chiếu, dù Tiết gia có núi vàng núi bạc thì tôi cũng không ép nó kết hôn.

Tôi muốn gả con gái chứ không phải bán con gái.

Tần Tranh nhìn thấy vẻ mặt tức giận của tôi, vội vàng vòng tay qua vai ôm tôi lại: “Em yêu, vừa nãy anh có hơi quá lời. Chỉ vì anh lo lắng cho Nguyễn Lê quá mức, em nghĩ xem, nhiều năm qua con bé phải chịu khổ đến thế nào, anh xót quá…”

Đúng rồi, hắn xót thương Nguyễn Lê quá mà, xót tới mức không biết mình đã để lộ đuôi cáo.

Hắn ta quên mất, bao nhiêu năm qua, chỉ những lần hắn muốn tranh thủ lợi ích thì mới bày ra vẻ mặt đó với tôi mà thôi.

9.

Tần Tranh yêu cầu tôi đuổi Phiên Phiên ra ngoài.

Dĩ nhiên là tôi không đồng ý.

Vậy là hai vợ chồng lại tranh cãi nảy lửa.

Cuối cùng, Tiết Chiếu chạy đến, phẫn nộ nói với Tần Tranh: “Cho dù Phiên Phiên có phải là con gái của dì Đào hay không thì con cũng chỉ cưới em ấy mà thôi.”

Tần Tranh cuối cùng phải thất vọng mà im miệng.

Vì xảy ra chuyện bất ngờ này, Tiết Chiếu lo lắng tâm trạng Phiên Phiên không được tốt nên đề xuất đưa con bé đi du lịch dài ngày.

Phiên Phiên nắm lấy tay tôi lưu luyến: “Mẹ ơi ..”

“Con hãy đi ra ngoài thư giãn đi.” Tôi nói với con bé và nói: “Mẹ nhớ con từng nói muốn đến Tây Tạng một lần cùng Tiết Chiếu mà đúng không? Hiếm khi thằng bé được nghỉ phép, con hãy cùng nó đi chơi thật vui vẻ, đừng để nó thất vọng nhé.”

10.

Phiên Phiên vừa rời đi, Tần Tranh liền ngừng hết mọi việc đề nhanh chóng đưa Nguyễn Lê về nhà. Sau nhiều nỗ lực của hắn, cuối cùng Nguyễn Lê cũng đã dọn đến Đào gia.

Nguyễn Lê có rất ít đồ đạc, tất cả hành lý của nó chỉ gói gọn trong một chiếc va li 20 inch.

Tôi mỉm cười hỏi nó:

“Sao con chỉ có bây nhiêu hành lý này thôi? Đồ đạc của con đâu hết cả rồi?”

Nó lắc đầu nói: “Tiền con kiếm được chỉ có thể mua được bấy nhiêu đồ đây mà thôi.”

Câu nói giống như một cái gai nhọn đâm vào tim Tần Tranh, làm hắn máu chảy đầm đìa, ruột gan đau xót.

“Không sao đâu Tiểu Lê, chỉ là ba mẹ chưa có cơ hội chăm sóc con tốt thôi, bây giờ có ba mẹ rồi, con không phải chịu khổ nữa đâu.”

Vừa nói, hắn vừa đẩy nhẹ tôi: “Mẹ con có khiếu thẩm mĩ tốt lắm, ăn tối xong ba sẽ nói mẹ đi mua sắm với con, đến trung tâm thương mại con thích gì cứ chọn thoải mái.”

Trong mắt Nguyễn Lê ánh lên sự hưng phấn nhưng mau chóng đè xuống.

Cô ta bắt đầu giả vờ hiểu chuyện: “Như vậy sẽ tốn rất nhiều tiền, bây giờ con chỉ ở tạm đây một thời gian, sau này con lấy được bằng tốt nghiệp và tìm được việc làm phù hợp con sẽ nhanh chóng dọn ra khỏi nhà. Nếu khi ấy đồ đạc nhiều quá lại bất tiện.”

Cô ta có tâm lý đề phòng rất kĩ.

Những nghĩ lại, nó chỉ mới bắt đầu làm quen với thân phận mới, phải cẩn thận lấy lòng cũng là điều hợp lý.

Nghĩ đến đây, tôi lại thấy có chút đau lòng.

Tôi chủ động bước đến nắm tay nó: “Chúng ta là người một nhà, có gì mà tốn kém với không tốn kém. Bây giờ mẹ sẽ nghỉ làm, chúng ta cùng đi mua sắm nhé. Mẹ sẽ mua cho con bất cứ cái gì mà con muốn.”

11.

Tôi đưa Nguyễn Lê đến cửa hàng thời trang quen thuộc.

Con gái ở tuổi hai mươi thật sự quá tốt, bất kể mặc lên người cái gì cũng thấy thật đẹp.

Mỗi lần cô ta thử một bộ trang phục tôi đều cho nó góp ý nghiêm túc.

Tất nhiên, tôi cũng tôn trọng nguyện vọng của nó, nó cứ thoải mái chọn phong cách thời trang theo sở thích của bản thân là được.

Tôi bỗng nhận được cuộc gọi đến từ Đỗ Phong.

Trong khi quản lý cửa hàng đang giới thiệu cho Nguyễn Lê bộ sưu tập mới của mùa này thì tôi đi tới một góc vắng vẻ, nhận cuộc gọi: “Lão Đỗ, có chuyện gì thế?”

Đỗ Phong cười cười và nói: “Chuyện thứ ba mà cậu yêu cầu đã có kết quả, việc điều tra về quá khứ của Nguyễn Điềm đã sáng tỏ. Sự tình có chút thú vị hơn là chúng ta tưởng tượng, tôi gửi email cho cậu nhé.”

Tôi im lặng vài giây, cảm thấy như vậy không ổn. Hôm nay tôi không đi làm, laptop và máy tính bảng đều để ở thư phòng, Tần Tranh biết được mật mã đăng nhập, lúc này gửi email có chút mạo hiểm.

“Bây giờ trễ rồi, cậu có thể đến văn phòng công ty gặp mình luôn được không?”

Đỗ Phong liền nói được, tôi vội ngắt điện thoại.

Tôi xoay người, mới phát hiện Nguyễn Lê đã đứng sau lưng từ lâu mà tôi không hay biết.

Tôi bị nó doạ cho giật mình, đưa tay vuốt ngực: “Đứa trẻ này, tại sao đi đứng lại không phát ra một tiếng động vậy cơ chứ.”

Không biết nó đã nghe được gì nhiều không nữa.

Nó mỉm cười khinh khỉnh: “Là do mẹ quá nhập tâm mà thôi.”

Tôi nhìn nó nói lời xin lỗi: “Tiểu Lê, vốn dĩ hôm nay mẹ định dành thời gian đi mua sắm với con cả ngày, nhưng công ty có một vị khách quan trọng cần phải tiếp đột xuất, mẹ cần phải đến công ty bây giờ …”

Cô ta nhanh chóng tiếp lời: “Mẹ không cần giải thích nhiều vậy, công việc quan trọng hơn mà, con hiểu.”

Tôi sửng sốt, sau đó liền giả vờ áy náy nói với nó: “Trước tiên mẹ đi thanh toán tiền, sau đó mẹ sẽ đưa con về nhà nhé?

Nguyễn Lê bị bất ngờ, giật mình hỏi: “Mẹ còn quay về nhà nữa à?”

“Ừm” Tôi nói với nó một cách chân thành: “Mẹ cần về nhà lấy laptop và máy tính bảng. Có một số tài liệu bí mật mà ở công ty không có bản sao lưu.”

12.

Về đến nhà, tôi bắt gặp Tần Tranh đang ở trong bếp nhặt rau.

Nhìn thấy hai mẹ con túi lớn túi nhỏ về nhà, hắn liền trở mình thành người cha ân cần: “Tiểu Lê hôm nay ra ngoài với mẹ có vui không con? Mua được nhiều đồ đẹp không nè?”

Nguyễn Lê thờ ơ gật đầu, ngoài miệng thì nói rất vui nhưng trên mặt không nhìn ra nửa điểm vui mừng nên có.

Sau khi để đồ đạc trên tay xuống sàn nhà, tôi mới có thể thả lỏng tâm trạng, vội vàng đến thư phòng lấy laptop và máy tính bảng: “Tần Tranh, tôi phải đi tiếp khách hàng gấp, anh và tiểu Lê ăn cơm trước đi, không cần đợi tôi.”

Tần Tranh liền nổi giận. Hắn ném đồ ăn trong tay vào bồn rửa thật mạnh, hét lên: “Đào Tĩnh Nghi, cô đừng có lúc nào cũng chỉ biết đến công việc, công việc. Trong mắt cô có còn có hai cha con tôi nữa hay không? Chút thời gian dành cho gia đình mà cô cũng không thu xếp được à?”

“Cô bình thường không ở nhà tôi cũng không nói làm gì, nhưng hôm nay là ngày đầu tiên Tiểu Lê trở về nhà, cô không thể dành chút thời gian cho con bé hay sao?”

“Cô xem lại bản thân mình đi, cô có xứng làm vợ, làm mẹ hay không?”

Hắn hùng hổ chất vấn tôi.

Hắn nói lý lẽ thật là hay, nghe đúng là xuôi tai, quả thật ra dáng người cha toàn tâm toàn ý lo cho gia đình.

Kết hôn với hắn chính là điều hối tiếc nhất cuộc đời tôi.

Gia cảnh nhà Tần Tranh cực kì khó khăn, cả nhà chỉ có thể lên thành phố làm công. Khi tôi quen hắn, hắn chỉ có thể dựa vào ngoại hình mà xin được một chân bồi bàn trong quán cà phê.

Khi ấy, tôi thấy hắn ta là một con người giản dị, trung thực và rất nghiêm túc trong công việc. Dù ngoại hình của hắn đúng kiểu tôi thích nhưng tôi chỉ dám giấu trong lòng.

Tôi biết rằng, tôi và hắn là hai thế giới khác nhau.

Nhưng không ngờ tôi lại chậm rãi thích hắn, chậm rãi đem hắn để vào trong tim, lâu ngày hắn trở thành độc dược chí mạng ăn mòn lý trí của tôi.

Mối tình của chúng tôi bị ba tôi phát hiện và ông ấy kịch liệt phản đối. Nhưng tôi lại kiên quyết và ương ngạnh bảo vệ hắn ta, cho rằng gia cảnh khốn khó không phải là lỗi của hắn.

Sau khi kết hôn, cha tôi dần dần chấp nhận Tần Tranh và muốn hắn ta làm việc chăm chỉ hơn. Ông ấy khuyến khích hắn học các khoá quản trị kinh doanh và bắt đầu tham gia vào các dự án của công ty. Nhưng hắn lại không muốn mang tiếng dựa hơi nhà vợ, bắt đầu lừa gạt cha tôi, đem tiền ra ngoài tự kinh doanh riêng.

Nhưng cho dù âm mưu cỡ nào, hắn cũng chẳng làm nên được trò trống gì.

Tôi một lần nữa nữa đề nghị hắn nộp đơn xin nhập học vào trung học Thành Đô và theo họ hệ thống giáo dục thường xuyên, nhưng thay vì cảm ơn, hắn lại chất vấn lại tôi rằng, tôi khinh thường hắn vì trình độ hắn thấp, tôi thấy xấu hổ về hắn có đúng không?”

Lúc ấy, trái tim tôi đã nguội lạnh.

Nếu Đào Tĩnh Nghi tôi khinh thường hắn thì liệu tôi có thể liều mạng lấy hắn mà không cân nhắc hay không.

Điện thoại trong túi tôi rung lên, Đỗ Phong thông báo với tôi đã đến công ty chờ tôi rồi. Tôi cũng lười tranh cãi với hắn nên vội vàng đến gara lấy xe.

13.

Trong khoảng thời gian này, rốt cuộc tôi đã hiểu rõ những nghi hoặc trong lòng mình là đến từ đâu.

Tần Tranh vừa biết chuyện nhầm con hắn đã trở mặt đột ngột với Phiên Phiên mặc dù hai người là cha con mấy chục năm nay rồi.

Nếu chỉ đơn giản là mối quan hệ gắn kết ruột thịt giữa cha và con gái mà hắn đối xử ân cần với Nguyễn Lê như vậy cũng không hợp lý. Không thể giải thích được tại sao trước giờ hắn lại lạnh nhạt với Phiên Phiên, đều là con gái hắn mà tại sao lại có sự đối xử khác biệt như vậy?

Khi tôi biết đến mối quan hệ mẹ con giữa Nguyễn Điềm và Nguyễn Lê, tôi đã lờ mờ nhận ra một bí mật khủng khiếp đằng sau.

Tôi đã nhờ Đỗ Phong điều tra vè cuộc hôn nhân trước kia của Nguyễn Điềm một chút.

Tôi đỗ xe vào bãi và đi thẳng đến văn phòng.

Trên xe ô tô, tôi đã gọi điện nhờ thư kí của mình tiếp đón Đỗ Phong trước.

Đỗ Phong đang đứng bên cửa sổ kính sát trần và ngắm phong cảnh bên dưới, nghe tiếng động anh ấy quay lại, nhíu mày:

“Tĩnh Nghi?”

“Ừm” Tôi rót cho mình một cốc nước ấm và hỏi: “Cậu đợi có lâu không?”

Đõ Phong bước tới, lấy laptop từ trong túi xách ra. “Không sao đâu, chuyện này đủ hấp dẫn để tôi bỏ thời gian chờ đợi.”

Máy tính có thông tin chi tiết về Nguyễn Điềm. Một nữ sinh trung học rất có năng khiếu diễn xuất, không được đào tạo chính quy nhưng sau khi bước chân vào giới giải trí đã có nhiều bộ phim truyền hình được đánh giá cao, nếu kiên trì đi theo con đường này thì bây giờ chắc hẳn có chỗ đứng nhất định trong giới giải trí.

Năm cô ta hai mươi lăm tuổi đã xảy ra một sự kiện làm thay đổi quỹ đạo cuộc đời.

Khi đó, cô ta vướng vào một vụ bê bối, Nguyễn Điềm cùng mười nữ diễn viên bị các tay săn ảnh chụp được cảnh tham gia tiệc rượu thác loạn.

Những cô gái trẻ trung xinh đẹp bày ra đủ loại tư thế lẳng lơ, thành công thu hút sự chú ý của dư luận.

Dù sự thật có thế nào đi chăng nữa thì những cô gái này sẽ bị cho là hư hỏng và đồi truỵ, sau này sẽ khó mà quay lại giới giải trí được.

Tôi đã không di chuyển tay cầm chuột một lúc lâu, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt người đàn ông xấu xí trong ảnh.

Đỗ Phong đi đến bên cạnh, cười cười hỏi tôi: “Đào tổng đã nhìn thấy điểm mấu chốt rồi à?”

Người đàn ông ở góc dưới tấm ảnh là Tần Trung, người bắt đầu khởi nghiệp từ lĩnh vực bất động sản.

Tôi biết mối quan hệ của Tần Tranh và Tần Trung, hắn đi theo Tần Trung bắt đầu đầu tư vào lĩnh vực bất động sản. Vào đầu những năm 1990, bong bóng bất động sản bắt đầu hình thành, làn sóng mua nhà dâng lên ở khắp mọi nơi, vào mọi thời điểm.

Tần Tranh đã kiếm được những khoản lời đầu tiên nhờ vào những giao dịch này.

Trăm tính ngàn tính, không ai ngờ được Tần Trung lại một mình cắn xén nguyên vậy liệu để xây dựng một dự án kém chất lượng.

Sau đó, một vụ tai nạn lao động kinh hoàng xảy ra, 178 người chết trên công trường xây dựng. Tôi đã phải rất vất vả mới có thể xử lý vụ việc và khôi phục lại hoạt động kinh doanh.

Tần Tranh và Nguyễn Điềm hẳn là thông qua Trần Tung mà phát sinh quan hệ.

Nguyễn Điềm bị chồng cũ đại gia đuổi ra khỏi nhà vì phát hiện ra Nguyễn Lê không phải con gái ông ta.

Cho nên ….

Nếu là một câu chuyện cẩu huyết, thì Tần Tranh cùng Nguyễn Điềm gian díu với nhau, sau đó cô ta mang thai nhưng lại gả cho đại gia khác.

Tôi trực tiếp hỏi Đỗ Phong: “Nguyễn Lê là con gái riêng của Tần Tranh à?”

Anh ấy đưa cho tôi một đống ảnh chụp: “Đào tổng đã trải qua nhiều sóng gió trong cuộc đời, hãydùng trí tưởng tượng của mình để suy nghĩ mạo hiểm hơn đi, sự việc còn kích thích hơn vậy nhiều ..”

Tôi: “…”

Tôi: “Cậu hãy nói hết sự thật luôn đi.”

14.

Đỗ Phong đưa tôi một xấp tấm ảnh chụp, đây là câu trả lời cho yêu cầu thứ ba của tôi.

Tôi đã nhờ cậu ấy giúp tôi điều tra xem Nguyễn Lệ có phẫu thuật thẩm mĩ hay không.

Khi tôi nhìn vào đôi mắt của Nguyễn Lê để cố gắng hiểu được tâm hồn của nó, nhưng cảm thấy rất kì quái.

Hình dáng cơ thể, mắt, mũi, môi của cô ta đều giống tôi nhưng riêng đôi mắt lại không giống ai trong hai vợ chồng tôi cả.

Khuôn mặt của Nguyễn Lệ giống tôi đến sáu mươi phần trăm, tuy nhiên biểu cảm trên khuôn mặt cô ta không được tự nhiên, rất giống như đã từng đụng chạm dao kéo.

Các bức ảnh trài dài từ khi Nguyễn Lệ mười tuổi đến khi cô ta hai mươi lăm tuổi.

Không có điều gì bất thường khi nhìn sự trưởng thành của một cô gái qua các bức ảnh này, tất cả chỉ như một dòng thời gian, ghi lại quá trình Nguyễn Lê từ thiếu niên tóc ngắn đến khi trở thành một thiếu nữ tóc dài.

Nhưng nếu chỉ so sánh bức ảnh Nguyễn Lê mười tuổi với lúc cô ta hai mươi lăm tuổi, ngay lập tức có thể nhận ra có quá nhiều sự thay đổi không hợp lý.

Lúc nhỏ, cô ta có khuôn mặt vuông và đôi môi dày, hơi trề ra.

Còn bây giờ, cô ta có khuôn mặt trái xoan cùng đôi môi anh đào nhỏ nhắn, trông thanh tú hơn hẳn.

Kết quả này đã chứng thực được điều tôi hoài nghi.

Tôi nắm chặt các bức ảnh, khớp tay trắng bệch vì dùng lực quá nhiều: “Ảnh chỉ tìm ra mấy tấm ảnh thôi à? Có điều tra đến bệnh viện thẩm mĩ mà cô ta làm phẫu thuật hay không?”

Nếu chỉ có mấy bức ảnh, e rằng khó có thể kết tội Tần Tranh và Nguyễn Lê cố ý lừa đảo.

Đỗ Phong búng ngón tay, tiếp tục mang ra một tập tư liệu.

Đây là ghi chép về những lần phẫu thuật thẩm mĩ của Nguyễn Lệ.

Tôi ngạc nhiên: “Anh tìm thấy tư liệu này bằng cách nào vậy?”

Theo tôi được biết thì các bệnh viện thẩm mĩ đều bảo mật thông tin cá nhân của khách hàng.

Đỗ Phong đắc ý nói: “Đào tổng ơi, tiền bạc còn mua chuộc được quỷ sai. Cái gì nếu không mua được bằng tiền thì sẽ mua được bằng rất nhiều tiền.”

Tôi phải giơ ngón tay cái lên công nhận cậu ấy nói đúng. Sau lưng Đỗ Phong hẳn là đã mọc ra một cái đuôi, vẫy ba ngày ba đêm không ngừng lại được.

Tôi chỉnh lý lại tư liệu, liếc mắt nhìn hắn:

“Mọi việc xong hết rồi, sao cậu còn ở đây.”

Đỗ Phong cười nói: “Tôi vẫn chưa nhận được khoản thanh toán cuối cùng.”

Quên mất trước mặt tôi là một tên thần giữ của mà.

Tôi gỉa vờ tức giận nói: “Cuối tháng mình sẽ thanh toán đầy đủ cho cậu.”

Anh ấy liền mặc cả: “Ba ngày sau phải thanh toán đầy đủ nhé.”

“Đỗ Phong, mình cùng cậu còn từng mặc chung một cái quần nữa đấy, để cho mình một chút thời gian, mình cần tập trung để có thể xử lý mớ rối rắm khốn khiếp này.”

Cậu ấy tỏ vể tức giận với tôi nhưng bỗng nhiên lại tự cười một mình.

Thật lâu sau, tiếng cười mới ngừng hẳn.

Đỗ Phong thì thầm: “Tĩnh Nghi, nếu tức giận quá hãy xả ra ngoài, đừng để bản thân nghẹn chết.”

15.

Sau khi trở về nhà, tôi gọi cho Phiên Phiên để hỏi thăm khi nào con bé trở về.

Con bé bảo đã đặt vé máy bay vào cuối tuần này.

‘Chuyến đi chơi có thuận lợi không con, có gì vui kể cho mẹ nghe đi?”

Phiên Tiên bắt đầu liến thoắng trả lời, thanh âm của con bé rất vui vẻ và tràn đầy năng lượng tích cực. Có lẽ đầu óc của con bé cũng đã được thả lòng và thoải mái hơn.

“Thứ bảy này mẹ dự định sẽ tổ chức một buổi tiệc ở nhà, con nói với Tiết Chiêu, nhân dịp này công bố luôn thông tin kết hôn của hai đứa.”

Có một bầy lang sói đang chầu chực để cắn xé bạn, vậy thì hãy chuẩn bị cho tốt để đón chờ biểu hiện của chúng thôi.

16.

Khi tôi trở về nhà thi Nguyễn Lê đã đi ngủ.

Tần Tranh vẫn còn thức đợi tôi ở phòng khách.

Vẻ mặt anh ta ủ rũ và đầy vẻ oán giận như thể tôi đang mắc nợ anh ta vài triệu đô la.

Để có thể trả lại hết những gì hắn đã đối xử với tôi, tôi quyết định sẽ vạch mặt hắn trong bữa tiệc.

Nên hôm nay để tránh rút dây động rừng, tôi đành nhẫn nhịn cho hắn chút thể diện vậy.

Tôi cố nhịn cảm giác buồn nôn trong lòng để nói chuyện cùng hắn.

Hắn hừ lạnh, giọng nói oán trách vang lên: “Đào tổng công việc bận rộn, vậy mà có thể về nhà lúc này, thật sự làm cho người chồng như tôi đây kinh ngạc.”

Tôi trực tiếp nói với hắn, cuối tuần này muốn tổ chức một bữa tiệc để công bố thân phận cho Nguyễn Lê trước mặt mọi người.

Hắn ta vẫn còn bán tín bán nghi, không dám tin tưởng lời tôi nói hoàn toàn.

Tôi trực tiếp đánh vào đầu hắn: “Anh trưng cái vẻ mặt này ra là có ý gì? Nếu không muốn thì đừng có làm nữa là được chứ gì.”

Tần Tranh sợ tôi đổi ý nên vội vàng ôm tôi vào lòng và trấn an: “Em lại nói nhảm gì nữa vậy, em báo tin bất ngờ như vậy, anh không kịp phản ứng lại mà thôi.”

“Uhm, em cũng muốn làm điều gì đó cho Nguyễn Lê.”

Tần Tranh hôn lên má tôi và nói: “Vậy chốt nhé, thứ bảy này sẽ tổ chức tiệc mừng cho tiểu Lê, tới lúc đó anh lại phải tất bật chuản bị mọi thứ rồi.”

“Bữa tiệc đó anh mời tất cả mọi người trong giới tới tham dự nhé?”

“Uhm, anh cứ tuỳ ý sắp xếp.”

Việc đại sự như thanh lý môn hộ này, làm sao có thể thiếu mọi người cho được.

17.

Sáng thứ bảy, Tần Tranh dậy từ rất sớm và tự mình chuẩn bị mọi thứ.

Nhìn thấy hắn tưng bừng hứng khởi, tôi vừa cười vừa hỏi: “Tần Tranh, bữa tiệc này làm anh vui đến thế sao?”

Tần Tranh hừ lạnh: “Tiệc mừng để giới thiệu con gái thân yêu của chúng ta, có thể không vui được hay sao?”

Tốt rồi.

Cứ để cho tên ngốc này tiếp tục giấc mộng đẹp đi.

Tôi liếc mắt lên lầu hai: “Tiểu Lê đâu rồi, trang điểm chưa?”

“Chắc giờ này con bé còn chọn trang phục chưa xong, cô lên đó hỗ trợ chút đi.”

Lúc trước còn nói không muốn ở lại Đào gia lâu dài. Bây giờ chỉ mới trải qua mấy ngày ngắn ngủi, nó đã thực sự coi bản thân là đại tiểu thư Đào gia thật rồi à?”

Cửa phòng Nguyễn Lê đang đóng chặt, tôi có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện điện thoại:

“Mẹ, mẹ cố gắng nhẫn nhịn chút đi, chờ con thu phục Tần Tranh và Đào Tĩnh Nghi xong, con hứa sẽ mang theo mẹ cùng hưởng phúc mà.”

Wow. thật là tự tin thái quá đi mà.

Cô ta chưa gì đã vội vàng đắc ý, còn chưa biết đêm nay điều gì sẽ chờ đợi cô ta đâu.

Tôi hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại tâm trạng, gõ cửa phòng: “Tiểu Lê à, bây giờ mẹ vào trong nhé.”

Nghe tiếng tôi, cô ta hoảng hốt để lộ vẻ bối rối.

“Dạ, mẹ cứ vào đi mẹ.”

Mở cửa ra, tôi nhìn thấy Nguyễn Lê đang đứng trước gương trang điểm, mặc bộ váy đuôi cá màu hồng tím.

Tôi cố ý hỏi: “Sao vừa rồi mẹ nghe thấy giọng con lạ thế?”

“Không có gì. À, mẹ ơi, cái khoá kéo của váy này hơi cao, con đang cố kéo mà không được.”

Quả thực phải thừa nhận, Nguyễn Lê rất có năng khiếu đóng kịch.

Tôi không truy hỏi thêm nữa mà chủ động chuyển chủ đề:

“Mẹ giúp con kéo khoá nhé.”

Ngón tay tôi vuốt ve làn da trắng như ngọc của cô ta và cười khẩy.

Cơ thể và khuôn mặt xinh đẹp như thế này lại chứa đựng một tâm hồn quái vật kinh tởm, thật đúng là lãng phí.

Tôi nhìn cô ta trong gương có vài phần tương tự mình, ráng gượng cười:

“Tiểu Lê của mẹ thật xinh đẹp, hi vọng thời gian trôi qua nhanh chút để yến hội có thể bắt đầu sớm hơn.’

Nguyễn Lê nghe tôi nói vậy liền ngượng ngùng gật đầu.

Trong khoảng khắc nó cúi xuống, tôi thấy được một tia đắc ý trong khoé mắt nó.

18.

Bốn giờ rưỡi chiều, chuông cửa vang lên.

Tần Tranh vội vàng chạy ra mở cửa, nhìn thấy hình ảnh trên camera ngoài cổng, hắn trở mặt lạnh lùng trở vào.

Tôi cố ý hỏi: “Ai đến vậy? Tại sao anh không mời họ vào?”

Hắn nhăn nhó, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh hỏi tôi: “Đào Tĩnh Nghi, tại sao hôm nay cô còn gọi Tần Phiên Phiên đến đây?”

Tôi cười khẩy một tiếng.

Tần Chính nổi điên lên: “Ý cô là gì? Hôm nay là ngày Tiểu Lê công bố thân phận, cô cố tình chọc tức con bé hả?”

Tiếng chuông cửa tiếp tục reo lên.

Tội bỏ cuốn tạp chí Thương nghiệp trên tay xuống bàn, tự mình đi mở cửa.

“Đơn giản vì tôi cảm thấy hôm nay là một ngày vui, càng đông người đến tham dự thì càng tốt mà thôi.”

Tôi đang nói thì cửa đã được đẩy ra.

Phiên Piên và Tiết Chiêu nắm tay cùng nhau đi vào, phía sau bọn nhỏ có một người phụ nữ cùng bước vào.

Tôi quay lại nhìn Tiểu Lê

Phiến Tiên thấy trên mặt Tiểu Lê tái nhợt không còn chút huyết sắc liền mỉm cười hài lòng:

“Nguyễn Lê, chị có phiền không khi em chưa hỏi ý kiến mà đã mời mẹ nuôi của chị cùng đến tham gia bữa tiệc.”

Tiêu Lê im lặng không trả lời.

Cô ta không thể mở miệng, hai cánh môi nhỏ bé đang run rẩy không ngừng.

Ngược lại, Tần Tranh vội vàng ra mặt, đem Nguyễn Lê giấu ở phía sau lưng, nổi giận:

“Đào Tĩnh Nghi, ta đã nhìn lầm cô rồi. Cứ tưởng cô có ý tốt mới tổ chức yến hội cho Tiểu Lê, không ngờ được lại là Hồng Môn Yến.”

Chậc chậc.

Nhìn khuôn mặt hắn ta kìa, tình phụ tử tràn ngập sâu sắc.

Tôi nhanh nhẹn đi về phía hắn, đưa tay lên cho hắn 1 cái tát.

“Tần Tranh, tôi cho anh chút mặt mũi là để cho anh ở Đào gia ăn chực chút cơm, ai cho anh dũng khí và lá gan để dám hô to gọi nhỏ ở đây hả?”

Hắn bị tôi doạ cho một trận, ôm mặt không thể tin nổi: “Cô thế mà lại dám tát tôi?”

“Tôi không đánh cái loại người chân ngoài chân trong ăn cây táo rào câu sung, liên kết với người ngoài giăng bẫy tôi chẳng lẽ bị anh đi bán còn hớn hở đếm tiền giúp anh mới vừa lòng à?”

Tần Tranh nổi điên lên: “Được lắm, Đào Tĩnh Nghi cô làm thế không sợ tôi chán ghét cô à?”

Từ trước đến giờ thì ra là tôi đánh giá hắn quá cao rồi, tôi cứ nghĩ hắn là một người thức thời cơ đấy. Để có thể nhận ra được bộ mặt của hắn ta, tôi đã phải trả giá quá nhiều. Nhưng tôi có thể trách ai được đây, chính là tôi có mắt như mù cơ mà.

Huống hồ …

Tôi trừng mắt nhìn hắn: “Tại sao anh lại cùng Nguyễn Điềm cấu kết, nói rằng Phiên Piên không phải con gái ruột của chúng ta?”

Tần Tranh: “…”

Tần Tranh kính ngạc đến ngây người: “Cô, thì ra cái gì cô cũng biết cả rồi?”

Hắn ta nghĩ tôi dễ lừa đến vậy à?

Hắn ta hối lộ bác sĩ riêng của gia đình và yêu cầu ông ta tráo đổi mẫu của Phiên Phiên và Nguyễn Lê ở phòng xét nghiệm. Họ nghĩ rằng kế hoạch ly miêu tráo thái tử diễn ra trót lọt dễ dàng như vậy.

Tôi thực sự rất thương cảm cho đầu óc của bọn họ?

“Tần Tranh ơi là Tần Tranh, anh cũng biết là tiền có thể mua được ma quỷ mà. Nếu không có tiền thì làm sao mấy năm nay anh có thể ra ngoài huênh hoang như vậy?”

Sau khi bị tôi vạch mặt, Tần Tranh hiện nguyên hình là kẻ vô lại:

“Thì đã sao, Tiểu Lê dù sao cũng là con gái của tôi. Đào gia nhiều tiền như vậy, nuôi thêm Tiểu Lê có đáng là gì?”

“Tôi rất vui khi đáp ứng yêu cầu của anh. Bây giờ chúng ta ly hôn đi để anh được tự do chăm sóc con gái cưng. À, không phải anh đang nghĩ là ly hôn sẽ được chia một nửa tài sản chứ? Anh nghĩ hợp đồng tiền hôn nhân ngày xưa anh kí là tờ giấy lộn à?”

Tâm tư giấu kín của hắn bị lòi ra, khuôn mặt Tần Tranh tím bầm như gan heo.

Hắn gân cổ tức giận gào thét: “Hợp đồng kia là ba cô ép tôi kí, không có giá trị pháp lý, tài sản của hai vợ chồng tôi cũng phải được đồng sở hữu.”

Hợp đồng tiền hôn nhân là do ba tôi yêu cầu Tần Tranh kí.

Nội dung chính của hợp đồng đó là, Tần Tranh phải ra đi tay trắng, không được chia bất cứ tài sản gì của Đào gia nếu ly hôn.

Hợp đồng này đã được công chứng hợp pháp, vậy mà anh ta vẫn nghĩ rằng nó không có tính pháp lý.

Đầu óc hắn ta quả nhiên không còn dùng được.

Tôi vòng tay trước ngực trào phúng: “Nguyễn Điềm nói Nguyễn Lê là con anh mà anh cũng tin à?”

Tần Tranh còn không chịu động não suy nghĩ những gì tôi nói, lại cố chấp trả lời:

“Cô đừng hòng chia rẽ quan hệ cha con của chúng tôi. Tôi đã làm xét nghiệm ADN rồi.”

Không ngờ trên đời này người ngu xuẩn như anh ta vẫn còn tồn tại.

Tôi tức giận đến mức khó thở.

Phiên Phiên vội vàng chạy đến đỡ tôi: “Mẹ ơi, mẹ có sao không ạ?”

Nhìn vẻ mặt lo lắng của con gái, chưa bao giờ tôi thấy may mắn như lúc này.

May mắn vì Phiên Phiên không di truyền đầu óc ngu xuẩn của ba nó.

Tôi vỗ nhẹ vào tay con bé, tỏ ý con bé cứ yên lòng.

Nó vội vàng nắm tay tôi và nói: “Mẹ, để con giải quyết nốt phần còn lại cho mẹ.”

19.

Phiên Phiên từ trong túi lấy ra hai tập báo cáo xét nghiệm ADN và nói:

“Ba à, con đã đến Bệnh viện lớn để kiểm tra lại xét nghiệm huyết thông. Nguyễn Lê không phải con gái ba đâu. Ba đã bị hai mẹ con họ lừa rồi.”

Tần Tranh run rẩy cầm hai tờ kết quả trên tay, mặt hắn tái mét.

Nhưng hắn ta lại cảm thấy đây là cái bẫy của tôi: “Dù có dùng hết cái hơi tàn này, tôi cũng phải tìm ra sự thật cho cô xem.”

Tôi không nhịn nổi nữa, tuôn ra một tràng: “Tần Tranh, anh đúng là óc heo mà, mẹ con bọn họ có thể làm báo cáo ADN giả để lừa tôi mà anh nghĩ họ không có cách nào làm ra được một cái báo cáo giả khác để đưa cho anh à?”

“Cô nói láo.”

Chứng cứ đã thể hiện hiết trước mắt mà hắn vẫn mê muội không chịu tin.

“Từ lúc anh và cô ta ngoại tình với nhau, cô ta đã lừa dối anh rồi.”

Tôi cười khẩy, đem ra bằng chứng Nguyễn Lê phẫu thuật thẩm mĩ, đi đến trước mặt Nguyễn Điềm nói: “Nguyễn Diềm, bây giờ tôi cho cô hai sự lựa chọn, một là nói ra sự thật, hai là tôi giao chứng cứ tội lừa đảo của hai mẹ con cô cho cảnh sát.”

“Cô chính mồm nói cho Tần Tranh biết, Nguyễn Lê có phải con ruột của hắn hay không đi.”

Thời gian chậm chạp trôi qua.

Một lúc lâu, dưới cái nhìn như lửa đốt của Tần Tranh, Nguyễn Điềm cuối cùng chậm rãi mở miệng: “Anh Tranh ơi, thực sự em không cố ý lừa dối anh đâu, trong lòng em luôn xem Nguyễn Lê là con gái ruột của anh mà”

Lời vừa nói xong, chút ánh sáng cuối cùng trong mắt Tần Tranh vụt tắt.

“Cô nói cái gì?” Nội tâm hắn ta hoàn toàn suy sụp “Tôi có chỗ nào đối với hai mẹ con cô không tốt, tại sao các người lại lừa dối tôi như vậy?”

“Bởi vì em yêu anh rất nhiều, khi ba chúng ta ở bên nhau mới đúng thật là một gia đình. Em thực sự nghĩ rằng anh là ba ruột của con bé, ba người chúng ta là người một nhà.”

Dù rời làng giải trí đã lâu nhưng kĩ năng diễn xuất của cô ta quả thật không bị giảm sút.

Tôi không thể không vỗ tay cho cô ta: “Tôi cảm thấy quái lạ, tự hỏi tại sao từ lúc còn trẻ mà Nguyễn Lê đã giỏi đóng kịch đến như vậy, hoá ra là vì được di truyền từ cô. Cô nói thật đi, cô chọn Tần Tranh là vì cảm thấy hắn ngu ngốc nên dễ lừa đúng không?”

Nguyễn Điềm ngẩng đầu, dùng đôi mắt vô tội nhìn tôi: “Đào tổng, mong cô đừng sỉ nhục Tranh ca, anh ấy làm tất cả cũng chỉ vì một tấm chân tình mà thôi.”

Chậc chậc, đến lúc này mà cô ta vẫn chưa chịu thua cơ đấy.

Cũng phải, than nghèo kể khổ, phẫu thuật thẩm mĩ, cố tình giả mạo thân phận để bước vào giới thượng lưu, cô ta đã khiến Nguyễn Lệ phải trả một cái giá quá đắt.

Bọn họ không chịu nổi thất bại.

Nhưng làm sao mà tôi có thể để cho bọn họ như ý được.

Xem diễn kịch nhiều quá tôi cũng chán rồi, lười xem mẹ con bọn họ bày trò.

Tôi quay mặt về phía Phiên Phiên nói: “Báo cảnh sát đi, bọn lừa đảo nên đưa đến chỗ bọn chúng cần đến.”

“Này thì báo cảnh sát này.”

Tần Tranh đột nhiên nổi điên lên, hắn bỗng quay người hướng về phía Phiên Phiên vung tay.

May mắn thay Tiết Chiếu đứng gần đó kịp thời chụp lại.

Tôi hét lên đầy giận dữ và lo lắng: “Phiên Phiên, con có bị sao không?”

Phiên Phiên lắc đầu.

Tần Tranh đã bị vệ sĩ khống chế, tôi nhanh chóng bước tới và cho hắn một cái tát:

“Tần Tranh, ngươi đối xử với con gái của mình như thế à?”

Hắn ta biết rõ, tôi không bao giờ tha thứ cho bọn họ nên bắt đầu chửi bới:

“Đào Tĩnh Nghi, cô ra vẻ cao cao tại thượng cái gì, chẳng phải ỷ vào trong nhà có mấy đồng tiền thôi sao, một chút dáng vẻ nữ tính cũng không có.”

“Cô nhìn xem bản thân có khác gì mấy con đàn bà chanh chua ngoài chợ không, căn bản cô không sánh được với Nguyễn Điềm.”

“Cổ tưởng giàu có là tốt à. Tôi mềm lòng nên mới cưới cô, đến một đứa con trai cô cũng không đẻ được.”

Tôi không muốn nghe hắn chửi bới nữa, yêu cầu vệ sĩ bịt miệng hắn ta lại. Chờ đến lúc cảnh sát ập vào bắt cả ba người bọn họ đi thì biệt thự mới yên tĩnh trở lại.

Phiên Phiên đi đến ôm tôi: “Mẹ ơi, mẹ đừng đau lòng nữa mà?”

“Không sao đâu, chuyện này không ảnh hưởng nhiều đến mẹ đâu, mẹ nói thật đấy.”

Không phải tự nhiên mà vợ chồng tôi đi đến bước đường này.

Ngay từ đầu, giữa chúng tôi đã không phải là một mối quan hệ bình đẳng.

Không chỉ vì chênh lệch giàu nghèo mà quan trọng hơn là sự chênh lệch về trình độ văn hoá và nhận thức.

Khi tình yêu mù quáng bị thời gian bào mòn thì chỉ còn lại lý trí đi theo ta đến suốt cuộc đời.

Cũng may mắn vì tôi đã tỉnh ngộ trước khi quá muộn.

Hôm nay, những trói buột tâm lý cuối cùng của tôi với cuộc hôn nhân này đã chính thức được giải phóng.

20.

Vì có bằng chứng xác thực nên Tần Tranh và mẹ con Nguyễn Điềm đều bị kết tội lừa đảo.

Phiên Phiên và Tiết Chiếu đã tổ chức một đám cưới linh đình.

Lần này, không có bất ngờ nào xảy ra nữa, chỉ có không khí vui vẻ và hạnh phúc ngập tràn mà thôi.

Bình luận về bài viết này