Tác giả: Sữa chua vị xoài
Thanh mai của chồng sắp cưới của tôi có một hệ thống trao đổi, cô ấy nói rằng bản thân ganh tị với xuất thân giàu có, tiền bạc chất chồng với bằng cấp và nền giáo dục danh giá mà tôi có được.
Cô ta quyết định tráo đổi chỉ số IQ với tôi.
Nhưng cô ta không biết rằng tôi bị thiểu năng trí tuệ.
Lý lịch hào nhoáng của tôi đều được bố mẹ tôi dùng tiền mua về.
Nhờ có cô ấy mà cuối cùng tôi cũng được làm người bình thường.
1.
“Tiểu Ý, em thật sự đồng ý lấy anh hả?”
Người đàn ông cao ráo, đẹp trai ngồi trên sô pha, dịu dàng đưa tay vuốt ve hai má của tôi và xác nhận lại.
Tôi nghiêm túc gật đầu và tiếp tục chơi búp bê trên tay.
“Em muốn mà. Em rất thích anh Lục Hạo.”
Lục Hạo khẽ cười khẩy, vỗ nhẹ vào hai má tôi:
“Được rồi, anh sẽ cưới em!”
Hắn ngả người ra phía sau, cả người tựa vào chiếc sô pha êm ái, hai chân vắt chéo, nhếch mép cười nhạo và híp mắt đánh giá tôi:
“Ai có thể ngờ được thiên kiêm đại tiểu thư danh giá của Thẩm gia lại là một con ngốc cơ chứ.”
“Cái gì mà tốt nghiệp đại học danh giá? Tổ chức các triển lãm tranh? Mấy kẻ có tiền đúng là muốn làm gì cũng được, thật là không thể tin nổi.”
Hắn vừa nhìn tôi chơi vừa lẩm bẩm tiếp:
“Ta thấy ba mẹ cô thật ra còn ngu hơn nữa, cả sản nghiệp to lớn như vậy mà chỉ sinh ra một đứa ngốc như cô. Sau này, tài sản, nhà cửa, tất cả mọi thứ của Thẩm gia sẽ đều là của ông đây. Gia đình cô đã vất vả làm việc suốt bao nhiêu năm, tính ra là làm không công cho ông đây cả. Ha ha ha.”
Lục Hạo cười lớn làm tôi giật mình, ngẩng đầu lên hoang mang nhìn hắn.
“Anh Lục Hạo, có chuyện gì mà anh cười vậy?”
Lục Hạo xoa đầu tôi rồi tiếp tục cười:
“Tiểu Ý, anh thấy búp bê của em buồn cười quá đấy mà.”
Ồ, ra là vậy.
Tôi nhìn chằm chằm vào con búp bê trên tay, bất giác cười theo anh ta.
Chàng trai mà tôi yêu quý là Lục Hạo, một nhân viên trong công ty của ba tôi. Trong tiệc liên hoan cuối năm vừa qua, tôi cùng bố mẹ đến khách sạn dự tiệc. Mẹ dặn đi dặn lại tôi phải ngồi yên, không được nói chuyện với ai, chỉ cần ăn mà cũng được ăn ít thôi.
Nhân viên trong công ty không một ai dám đến bắt chuyện với tôi, chỉ có anh Lục Hạo mỉm cười bước tới:
“Thẩm tiểu thư, cô có thích ảo thuật không?”
Dứt lời, anh ấy đã biến ly rượu trên tay thành một cành hoa hồng.
Nghĩ đến màn ảo thuật hôm đó, tôi lại thấy Lục Hạo thật giỏi, bèn ngẩng đầu lên sùng bái nhìn hắn, thế là hắn vòng hai tay trước ngực, đem hai chân gác lên vai ta, cười sai bảo:
“Tiểu Ý, xoa bóp chân cho anh đi.”
“Dạ.”
Tôi đưa tay ra chuẩn bị xoa bóp, thì ngoài cửa phòng có tiếng bước chân, khuôn mặt Lục Hạo lập tức biến sắc, vội đổi tư thế thành ngồi chồm hổm trên mặt đất, đang chơi búp bê cùng ta.
“Tiểu Ý, Lục tiên sinh, Thẩm tổng đã về rồi, ngài ấy cho mời hai người đi sang thư phòng.” Tiếng Dì Trần, bảo mẫu của tôi mở cửa vào phòng thông báo.
“Dạ, chúng con sẽ sang ngay.”
Lục Hạo giơ con búp bê trong tay lên:
“Cháu đang chơi cùng với Tiểu Ý.”
Dì trần cười rạng rỡ:
“Lục tiên sinh chịu khó quá, hèn chi mà tiểu Ý thích cậu như vậy.”
2.
Đến thư phòng, bố tôi như thường lệ đều hỏi thăm hôm nay tôi đã làm gì, có chuyện gì vui không. Nghe tôi kể chơi búp bê với anh Lục Hạo rất là vui, bố tôi gật đầu hài lòng.
“Ừ, Lục Hạo lại đây.”
“Lục Hạo, Tiểu Ý là hòn ngọc quý trên tay ta. Chắc cậu cũng nhận ra con bé có chút đặc biệt, ta hỏi lại cậu lần nữa, cho dù con bé như vậy, cậu vẫn sẵn lòng kết hôn với nó đúng không?”
Giọng bố tôi rất nghiêm nghị nhưng Lục Hạo không hề nao núng, nắm tay tôi nhẹ nhàng nhưng rất chắc chắn:
“Cháu thật sự nguyện ý.”
“Thẩm tổng, cháu tốt nghiệp đại học đã năm năm, tiếp xúc với xã hội nhiều mới thấy lòng người hiểm ác, nhờ vậy mà cháu nhận ra sự thiện lương và ngây thơ của Tiểu Ý quý giá biết nhường nào. Ở chung với Tiểu Ý khiến lòng cháu được tự tại, an nhiên. Cháu thực tâm muốn ở cạnh, bảo hộ Tiểu Ý cả đời.”
Cha tôi và Lục Hạo nói chuyện với nhau rất lâu, cha hỏi gì Lục Hạo cũng trả lời trôi chảy, vẻ mặt của cha càng ngày càng hài lòng, nói chuyện xong, cha tôi lấy một tập tài liệu lớn đưa cho Lục Hạo xem.
“Đây là toàn bộ cổ phần của công ty và một số quỹ tín thác. Chờ sau này chúng ta trăm tuổi thì đều do Tiểu Ý thừa kế. Sau này thành hôn, cậu cần kí vào thoả thuận từ chối quyền thừa kế di sản này.”
Lục Hạo đẩy xấp tài liệu này qua, không thèm liếc mắt nhìn một cái.
“Thẩm tổng, con chỉ cần ở bên Tiểu Ý, những cái khác, quả thật con không quan tâm.”
Từ tận đáy lòng cha ta nở một nụ cười thật tươi.
“Khi đứa con đầu lòng chào đời, ta sẽ thưởng cho cậu 3% cổ phần công ty.”
“Về sau cố gắng sinh thật nhiều đứa nhỏ khoẻ mạnh lanh lợi, mỗi đứa đều sẽ có được phần thưởng lớn.”
Sau khi rời khỏi thư phòng, sắc mặt Lục Hạo lập tức thay đổi.
Khuôn mặt hắn đen sì, ném mạnh con búp bê của tôi xuống đất.
“Bà mẹ nó, lão già khốn kiếp kia, khắp nơi khắp chốn đề phòng ta còn chưa thấy đủ, lại dám xem ta như con lợn giống.”
Ta hoảng sợ hét lên, chạy tới ôm chặt con búp bê lên.
“Anh Lục Hạo, anh làm vậy Đường Đường sẽ đau đó.”
Lục Hạo giật tóc tôi:
“Đau cái con mẹ cô, ta thực sự chịu không nổi cô nữa rồi, cái thứ ngu ngốc hết sức.”
Ta bắt đầu khóc lớn, Lục Hạo cũng sực tỉnh táo, vội vàng vỗ về an ủi tôi:
“Tiểu Ý là ngoan nhất, đừng nói cho ba em biết chuyện này nhé. Đây là trò chơi bí mật của anh và em đó.”
Tôi khóc thút thít và lắc đâu:
“Tiểu Ý không thích chơi trò này.”
3.
Lục Hạo đưa tôi đi đến một nhà hàng để ăn kem, đang ăn thì có bạn thân của hắn, Trần Đình xuất hiện.
Trần Đình là thanh mai trúc mã của Lục Hạo, cả hai lớn lên bên nhau từ nhỏ, có tình cảm sâu đậm.
Tôi luôn có cảm giác không thích Trần Đình và cô ta cũng vậy, nhưng anh Lục Hạo lại nói với tôi, ghét người khác ra ngoài mặt là mất lịch sự.
Vì thế tôi rất ít khi phản ứng lại với câu chuyện của cô ta, cũng không biết cách nào để cư xử với cô ta cho hợp lý.
Cô ta cứ nói chuyện một mình, còn tôi chỉ biết vùi đầu ăn kem, chậm chậm đưa từng miếng một vào miệng.
Thừa dịp Lục Hạo đi vệ sinh, ngay lập tức Trần Đình quắc mắt nhìn tôi:
“Thẩm Chi Ý, ngươi kiêu ngạo cái gì hả? Cô tưởng rằng ngươi thực sự giỏi hơn tôi ư?”
“Tốt nghiệp trường danh tiếng, biết trượt tuyết, đánh gofl, chơi violin và vẽ tranh? Tôi nói cho cô biết, tất cả những cái cô có được đều cần rất nhiều tiền. Nếu tôi có xuất thân như cô, tôi còn có thể làm tốt hơn cô cả vạn lần.”
“Cái loại phú nhị đại như cô làm sao hiểu những người như tôi đã phải cố gắng như thế nào để vươn lên trong cuộc sống này.”
Tôi nghe không hiểu cô ta đang nói cái gì, chỉ có thể nhìn cô ta một cách vô cảm, nhưng tôi nghĩ cứ im lặng hoài hẳn là rất bất lịch sự nên cố gắng trả lời cô ta:
“Tôi có cần phải hiểu hay không?”
Nghe xong Trần Đình lại càng tức giận hơn nữa.
“Trong mắt cô, tôi chả là cái thá gì đúng không, ngay cả trở thành đối thủ cạnh tranh của cô cũng còn không xứng, có phải không?”
Lục Hạo quay lại, bắt gặp cảnh này liền hốt hoảng, vội kéo Trần Đình qua chỗ khác:
“Em đang nói nhăng nói cuội gì vậy hả?”
“Tiểu Ý, em ngồi đây đợi anh một lát nhé!”
Lục Hạo dẫn Trần Đình ra ngoài nói chuyện, tôi nhìn ly kem trên bàn, thấy nó sắp tan chảy rồi, sợ lát nữa anh Lục Hạo ăn mất ngon nên vội bưng ly kem chạy theo sau bọn họ.
Lục Hạo ấn Trần Đình vào tường:
“Sao em lại nói mấy lời này với Thẩm Chi Ý hả? Nếu em còn làm ảnh hưởng đến chuyện của anh lần nữa, thì đừng trách anh manh động!”
Trần Đình vòng tay qua eo Lục Hạo, áp sát khuôn mặt vào ngực anh ta, hờn dỗi:
“Anh cứ đánh em đi, đúng là đồ vô lương tâm mà. Ban đầu anh bảo chỉ định dụ dỗ Thẩm Chi Ý yêu anh và lừa cô ta một số tiền lớn. Như vậy em mới không phản đối. Nhưng bây giờ anh lại muốn cưới cô ta luôn. Vậy trong lòng anh, em là gì? Sau ngần ấy năm em làm biết bao nhiêu việc vì anh, em là gì trong lòng anh hả?”
Lục Hạo hôn lên mặt Trần Đình dỗ dành:
“Bà cô của anh ơi, túi xách và đồ trang sức mà em đang xài, có cái nào không phải là anh lấy của Thẩm Chi Ý về cho em không hả?”
“Em có thích những thứ đó không nè? Để anh nói cho em hiểu, những cái đó cũng chưa là gì cả. Cô ta là con gái duy nhất của nhà họ Thẩm. Nếu anh cưới cô ta, sau này cha cô ta qua đời, mọi thứ sẽ thuộc về anh.”
“Em không biết nhà cô ta có nhiều tiền thế nào đâu. Thật sự, mỗi ngày em mua mười cái túi như vậy, đến khi chết cũng không tiêu hết tiền đó.”
Trần Đình nghe vậy, tâm trạng trở nên phấn khởi ngay lập tức.
“Thật hả, anh có lừa em không vậy?”
Hai người ôm nhau, hôn môi triền miên, tôi thấy thế vội che mắt lại rồi chạy trốn chỗ khác. Mẹ đã dặn tôi, khi thấy những cảnh này trên ti vi phải che mắt lại, xấu hổ quá.
4.
Tôi đợi mãi đến khi ly kem đã tan chảy hết thì Lục Hạo mới quay lại, tôi tức giận nói với anh ta rằng tôi không thích Trần Đình một xíu nào.
“Được rồi nè, nếu em không thích cô ấy thì sau này chúng ta không đi chơi chung với cô ấy nữa nhé. Hôm nay anh cũng tình cờ gặp cô ấy ở trung tâm thương mại thôi à.”
Lục Hạo biểu diễn thêm vài trò ảo thuật làm cho tôi cui vẻ rồi sau đó đưa tôi về nhà.
…
Buổi tối, tôi có một giấc mơ rất kì lạ.
Trong giấc mơ, tôi và Trần Đình đang đứng trong màn sương mù dày đặc.
Có một thứ gì đó được gọi là hệ thống, nó hỏi Trần Đình có muốn trao đổi cái gì với tôi hay không.
Trần Đình lập tức gật đầu:
“Tôi muốn sự giàu có của cô ấy!”
Hệ thống: “Bạn có muốn cân nhắc lại không? Tài sản của Thẩm gia đều là do ba mẹ cô ấy đứng tên. Thẩm Chi Ý chỉ có mấy vạn tệ tiền tiêu vặt. Cô có muốn đổi nữa không? Nhắc nhở bạn lần nữa, cơ hội này rất quý giá và chỉ được đổi một lần duy nhất.”
Trần Đình bực tức mắng mỏ: “Nhà giàu mà sao keo kiệt quá vậy?”
Hệ thống: “Sắc đẹp, vóc dáng, IQ, tuổi thọ … cái gì cô cũng có thể đổi được với cô ấy.”
Ánh mắt Trần Đình sáng lên:
“Vậy thì đổi IQ đi!”
Trần Đình đắc ý toan tính:
“Ba mẹ Thẩm Chi Ý đều tốt nghiệp Ivy League. Cô ta cũng có bằng Thạc sĩ ở nước ngoài. Còn thường xuyên tổ chức triển lãm nghệ thuật. Nghe nói còn giỏi cưỡi ngựa và đấu kiếm. Với IQ của cô ấy và tham vọng của tôi, sợ gì không cùng Lục Hạo thâu tóm được hết tài sản của Thẩm gia”
Trần Đình cười đầy thoả mãn, tôi buồn ngủ lơ mơ nhìn cô ta, một giọng nói như robot vang lên trong đầu, hỏi tôi có bằng lòng đổi IQ với cô ấy hay không.
CHỈ SỐ THÔNG MINH?
Mẹ lúc nào cũng thở dài và bảo rằng nếu tôi có thể thông minh lên một chút thôi thì tốt biết mấy.
Tôi muốn mình thông minh hơn nên lập tức gật đầu và chấp nhận trao đổi.
Ngày hôm sau, khi mở mắt ra, tôi thấy cuộc sống đã trở nên khác hẳn, màn sương mù đã được xua tan khỏi tâm trí tôi và tôi đã nhận thức được thế giới này một cách rõ ràng.
Tôi thay quần áo và đi xuống phòng khách. Lục Hạo đã mặc sẵn vest và thay giày da đợi tôi:
“Tiểu Ý, đi thôi. Hôm nay anh đã hẹn với vài người bạn cùng nhau đi chơi gofl rồi.”
Tôi không nói gì, Lục Hạo nắm tay tôi dẫn về phía bãi đậu xe, vừa đi vừa gọi điện thoại:
“Ôi trời, chú mầy vẫn không tin à. Anh đây đã nói là bảo gì thì tiểu thư nhà học Thẩm sẽ làm theo đó, không dám cãi lời. Các chú cứ chờ đó rồi xem nhé.”
5.
Tôi cảm thấy kinh ngạc, nhìn về phía Lục Hạo.
Ký ức cũ trở nên mơ hồ với tôi, tựa như có một làn sương phủ qua, nhưng trong ấn tượng của tôi, anh Lục Hạo là người mà tôi yêu quý nhất cơ mà.
Anh ấy hiền lành, tỉ mỉ, luôn kiên nhẫn chơi đùa cùng tôi, lại còn rất tuấn tú nữa. Ba tôi đã quyết định cho chúng tôi kết hôn. Tuần sau sẽ diễn ra hôn lễ hoàng tráng tại khách sạn rồi.
Nhưng sao giờ nghe những lời anh ta nói, sao tôi cứ thấy có gì đó sai sai.
Tôi cố gắng gạt bỏ những nghi hoặc trong lòng qua một bên, dọc đường âm thầm quan sát biểu hiện của Lục Hạo.
Sân gofl nằm ở đối diện tiểu khu chúng tôi sống, Lục Hạo lái chiếc siêu xe của tôi, đeo kính râm và không quên nhắc nhở tôi trên đường:
“Tiểu Ý, anh sẽ dẫn em đi gặp vài người bạn, em cứ làm như trước đây, đừng mở miệng nói chuyện gì với họ hết nhé, em nhớ chưa?”
“Ồ, em hiểu rồi.”
Ba mẹ tôi cũng thường dặn dò tôi ít nói chuyện với người khác.
Từ khi còn nhỏ, tôi đã đắm chìm trong thế giới của riêng mình và không muốn tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Nhưng kể từ lúc trải qua giấc mơ kì lạ đó, tôi đã không còn như trước kia nữa.
Xe nhanh chóng đưa chúng tôi đến sân gofl Vân Hải, trong bãi đậu xe, có ba bốn thanh niên mặc quần áo thể thao đứng đợi sẵn, nhìn thấy Lục Hạo bước xuống xe, họ hò hét khoa trương:
“Má ơi, chiếc Lamborghini trong truyền thuyết này chắc là có giá trên trời rồi.”
Lục Hạo tự hào đến mức nở mũi, đánh lưỡi một vòng quanh vòm miệng, phất tay vẫy tôi:
“Tiểu Ý, đây là bạn bè của anh, em chào hỏi mọi người đi.”
Tôi liền vẫy tay chào mọi người và họ bỗng cười lớn:
“Sao em dám để chị dâu chào tụi em trước kia chứ. Chào chị, em là Triệu Thịnh, bọn em đều là bạn nối khố của anh Hạo.”
Lục Hạo khoác vai tôi, nháy mắt với Triệu Thịnh:
“Triệu Thịnh, e hèm, bạn gái của cậu đâu? Hôm nay nghe nói cậu sẽ mang bạn gái tới mà.”
Triệu Thịnh giật mình, nhìn quanh:
“Mới vừa rồi còn đứng đây, mà giờ đi đâu mất rồi. Anh đợi xíu, để em đi tìm.”
Một lúc sau, Triệu Thịnh dẫn theo một cô gái quay lại, vừa đi vừa thì thầm chỉ dẫn.
“Bà chị của tôi ơi, sao chị cứ chạy lung tung thế. Hôm nay hai người cố gắng kìm chế chút, đừng xem đại tiểu thư người ta là người mù nhé.”
Cô gái đó cũng trạc tuổi tôi, buộc tóc đuôi ngựa cao, mặc váy thể thao, trang điểm tinh tế, hình như chính là Triệu Đình mà hôm qua tôi mới gặp.
6.
Tôi có ấn tượng rằng bản thân rất ghét Trần Đình nên sửng sốt nhìn Lục Hạo đầy bất mãn:
“Tại sao lại có cô ta ở đây nữa?”
Lục Hạo cũng giả vờ kinh ngạc:
“Em cùng Trần Đình đã gặp nhau rồi sao? Rồi, được rồi.”
Lục Hạo vỗ vai tôi, dịu dàng dỗ dành:
“Tiểu Ý, đừng giận mà, anh biết em không thích Trần Đình, anh cũng vậy, nhưng mà bây giờ cô ấy là bạn gái của Triệu Thịnh, được cậu ấy dẫn tới. Chúng ta không nên làm Triệu Thịnh mất mặt đúng không nào?”
“Tiểu Ý của anh là tốt bụng nhất.”
Lục Hạo vừa phân trần, vừa lấy túi xách trên xe, dắt ta tôi đến hội quán, vừa đi vừa giới thiệu với mọi người: “Phí thành viên hàng năm ở đây cao nhất chỉ mất 168 vạn tệ, mọi người có thể tới đây chơi bất cứ khi nào, chỉ cần báo tên của tôi ra là được.”
“Má ơi, 168 vạn tệ. Cái gì mà một năm chỉ mất chừng đó là đủ.”
“Cha Hạo này được đó. À không đúng, anh Hạo, từ giờ anh chính là anh ruột của em đó anh Hạo.”
Có một phòng khách dành riêng cho khách VIP, Lục Hạo vào phòng thay đồ để đổi sang đồ thể thao, trong phòng khách mọi người đi dạo qua lại, mở tủ lạnh lấy đồ uống.
Triệu Thịnh mở sâm panh, nhấp một ngụm, cười toe toét:
“Ở đây tuyệt quá, nghe nói còn có buffet trưa miễn phí nữa phải không anh Hạo?”
“Sau này, bọn em muốn đến lúc nào thì đến có được không? Chị dâu có thấy phiền không ạ?”
Vài người vừa nói vừa nhìn tôi dò hỏi. Lục Hạo cười khẩy:
“Không sao, Tiểu Ý rất nghe lời tôi, dù tôi có làm gì cô ấy cũng không thấy giận.”
“Ha ha ha, anh Hạo bốc phéc quá đi à.”
Mọi người bật cười sảng khoái, Lục Hạo bỗng nhiên tỏ ra khó chịu vì không ai tin. Hôm nay, anh ta rủ mọi người ra ngoài, cốt cũng chỉ để khoe mẽ nên làm sao chịu được cảnh mọi người chê cười.
Lục Hạo ho nhẹ một cái, hất cằm về phía tôi với thái độ hách dịch:
“Tiểu Ý, hôm nay là ngày đầu tiên em gặp bạn anh. Làm chị dâu em cũng nên tặng quà gặp mặt cho mọi người mới phải đạo. Anh thấy cái túi trên tay em nhìn cũng ổn, em đưa cho Trần Đình đi, coi như món quà chúc mừng cho tình cảm của Triệu Thịnh và cô ấy cũng được.”
7.
Tôi cầm chiếc túi lên, một mẫu cổ điển của Hermes, giá thị trường cũng hơn 30 vạn tệ.
Trước đây, Lục Hạo dùng đủ mọi lý do, khi thì nói mẹ thích, lúc thì bảo bà thích, lấy đi không biết bao nhiêu là chiếc túi hiệu của tôi, lần nào tôi cũng đưa cho hắn dễ dàng. Điều này khiến hắn ngày càng phách lối, chẳng xem tôi ra cái gì.
Vẻ mặt Trần Đình kinh ngạc, cô ấy nhìn chiếc túi bên cạnh tôi mà chảy nước miếng.
“Thật sao, cho em cái túi này sao?”
“Đẹp quá đi mất.”
Tôi chưa kịp nói gì thì Trần Đình đã vội chạy tới giật chiếc túi từ tay tôi và ôm vào lòng. Trần Đình âu yếm mân mê chiếc túi xánh, Lục Hạo đi đến cạnh cô ấy và nói:
“Em thích chiếc túi đó lắm hả, vậy em tính làm gì để cảm ơn anh đây?”
Trần Đình cười ngờ nghệch, đột nhiên ôm lấy cổ Lục Hạo, hôn lên má hắn mấy cái.
Mọi người đều sửng sốt, nhìn Lục Hạo với vẻ mặt xấu hổ và ngơ ngác rồi từ từ quay sang nhìn tôi e dè.
Triệu Thịnh đỏ bừng mặt, vội giải thích:
“Chị dâu ơi, tính Trần Đình hơi phóng khoáng. Do bọn em từ nhỏ đã chơi thân với nhau chứ cô ấy không có ý gì khác đâu. Chị đừng hiểu lầm nha.”
Lúc đầu Lục Hạo còn nhìn tôi đầy lo lắng, sau đó thấy tôi không tức giận liền thở phào nhẹ nhõm. Anh ta đẩy Trần Đình ra, ngồi lên ghế sô pha cười nói:
“Mọi người không cần phải lo lắng. Tiểu Ý rất thoáng, làm sao mà cô ấy có thể để bụng một chuyện nhỏ như vậy được.”
Mọi người cùng xúm lại phụ hoạ: “Đúng là tiểu thư nhà giàu đích thực, chị dâu phóng khoáng quá đi mất.”
“Cũng là nhờ anh Hạo của chúng ta quá quyến rũ.”
Triệu Thịnh ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
“Nhớ lại bộ dạng hồi nãy của anh Hạo, đúng là sợ chết khiếp luôn, ha ha ha, không ngờ chị dâu thoải mái thật.”
Mọi người cùng bật cười nhưng đột nhiên khuôn mặt của Lục Hạo tối sầm lại.
“Cậu không mở miệng nói thì sẽ chết à? Cậu nói ai sợ chết khiếp hả? “Việc gì tôi phải sợ cô ấy hả?”
Lục Hạo chỉ vào tôi và cười khẩy:
“Tôi biết các cậu đều chỉ trỏ sau lưng tôi và nói tôi chó chui gầm chạn, bợ đít nhà giàu, không biết tôi làm cách nào mà lấy lòng được Thẩm Chi Ý. Để hôm nay tôi cho các cậu mở rộng tầm mắt, quả thực là bợ đít, nhưng người đó không phải tôi. Mọi người đừng tưởng cô ấy là con nhà giàu thì sẽ rất kiêu ngạo, không hề, tôi nói đi hướng đông thì cô ấy không dám đi hướng Tây. Không tin thì hãy mở to mắt chó ra mà xem.”
Lục Hạo dựa lưng vào ghế sofa, bắt chéo chân như thường lệ, móc mọc ngón lay gọi tôi:
“Tiểu Ý, đến đây lau giày cho anh mau.”
8.
Lau giày?
Trông đầu tôi đột nhiên hiện lên nhiều mảnh hồi ức, tôi quỳ xuống đất xoa bóp chân cho Lục Hạo, Lục Hạo cười đắc ý, còn chùi chân lên mặt tôi.
Một cảm giác buồn nôn dâng trào trên miệng.
Thật là xấu hổ, tôi đã làm cái quái gì trước đây vậy không biết.
Lục Hạo thấy tôi ngồi trên sofa không nhúc nhích liền lớn giọng:
“Tới đây, quỳ xuống và lau giày.”
“Đừng làm anh tức giận.”
Tôi nhìn Lục Hạo bằng vẻ mặt lạnh lùng, Lục Hạo cũng nhìn lại tôi, ánh mắt loé lên vẻ hung ác.
Bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng, bạn bè của Lục Hạo thấy hơi chột dạ, đi đến thuyết phục hắn ta:
“Thôi mà, anh Hạo đừng giỡn nhây như vậy nữa.”
“Cô ấy là đại tiểu thư Thẩm gia, làm sao mà ở đây quỳ xuống lau giày cho anh được, anh bị điên hả?”
“Các cậu nghĩ tôi điên?” Lục Hạo tức giận đập tay vào cạnh ghế, quát lớn:
“Thẩm Chi Ý, mẹ kiếp, cô có qua đây nhanh cho tôi không thì bảo.”
Tôi đứng dậy, bước về phía hắn.
Lục Hạo trở nên kiêu ngạo, cười khẩy, ra hiệu cho mọi người nhìn mình:
“Các cậu thấy không, cô ấy phải bị tôi mắng mới biết nghe lời.”
“Á”
Hắn chưa kịp nói xong, đã bị tôi nhấc chân lên đạp thẳng vào mặt, Lục Hạo ngã về phía sau, thét lên một tiếng.
“Thẩm Chi Ý, cái đồ ngu này, sao cô dám đá tôi hả?”
Lục Hạo đứng lên, lấy tay lau vết giày trên mặt, tức giận, khó tin nhìn về phía tôi.
“Đúng, chính là tôi đá anh, đồ tởm lợm. Anh thực sự coi mình là chủ nhân của tôi à?”
Tôi tát anh ta bằng tay trái, đấm anh ta bằng tay phải, nghĩ lại vẫn chưa hết giận nên tôi cần tách trà trên bàn và đổ thẳng lên đầu anh ta.
Lục Hạo sững sờ tại chỗ, sắc mặt lúc trắng lúc xanh như nhìn thấy ma:
“Thẩm Chi Ý, hồi giờ cô đóng kịch với tôi à? Không đúng, cô làm gì đủ khôn để biết đóng kịch?
Lục Hạo híp mắt ngẫm nghĩ một lục:
“Tiểu Ý, em lại bắt chước chương trình truyền hình nào rồi đúng không?
Lục Hạo mang một đầu đầy lá trà, bạn bè phá lên cười lớn, Triệu Thịnh còn ôm bụng cười ngặt nghẽo:
“Ha ha ha, anh Hạo, đây là khí phách anh muốn cho tụi em xem à?”
“Bị đánh vô cớ chính là uy phong đàn ông của anh đúng không?”
9.
Lục Hạo tức giận, lấy điện thoại di động ra, đưa cho mọi người xem
“Mẹ kiếp, tôi cần gì phải nói dối, không biết ả ta tại sao hôm nay lại phát điên, lại đây xem đi.”
Di động được mở lên, tôi nhìn lướt qua, trong đó tràn ngập những clip khi hai chúng tôi ở bên nhau.
Có clip là tôi rửa chân cho Lục Hạo, có cái lại đấm lưng cho hắn … nhưng tất cả đều là tôi nở nụ cười hài lòng, ngoan ngoãn như một nô lệ.
Nụ cười của mọi người dần dần tắt, họ nhìn nhau ngỡ ngàng:
“Đúng thật là anh Hạo không nói dối.”
“Được rồi, các cậu ra ngoài trước đi, tôi có việc muốn nói chuyện riêng với Chi Ý.”
Lục Hạo không muốn để bạn bè biết được việc tôi bị thiểu năng, như vậy mới càng làm cho mọi người hâm mộ hắn ta hơn. Triệu Thịnh và những người khác ngoan ngoãn đóng cửa rời đi, chỉ còn Trần Đình ngồi dưới đất ôm túi cười ngây ngốc.
Lục Hạo cười đểu cáng, phủi bọt trà trên mặt.
“Tiểu Ý, anh không thích em chơi trò này, về sau anh không cho phép em lặp lại nữa, nhớ chưa?”
Trò chơi?
Mắt tôi sáng lên và trong đầu hiện lên một kế hoạch.
Hắn quay nhiều video và chụp nhiều ảnh như vậy, không biết có sao chép đi đâu khác nữa không. Cách tốt nhất lúc này là giả ngốc ở cạnh hắn và thừa cơ xoá hết mớ này đi.
“Dạ, hôm qua em đã xem phim “Hoàng Phi Hồng”, ông ấy thật là lợi hại nha.”
Tôi mỉm cười vỗ tay, rồi bất ngờ đá thật mạnh vào giữa hai chân hắn.
“Ha ha ha, Tiểu Ý thích chơi trò này.”
Lục Hạo tái mặt, nhe răng ngồi xuống ôm háng, tôi tiến lên, tiếp tục đá vào lưng hắn:
“Phật sơn vô ảnh cước”
Tôi đấm đá Lục Hạo liên hồi, Trần Đình nhìn tôi ngơ ngác rồi bỗng nhiên hét lên:
“Không được đánh anh Hạo.”
Tôi trực tiếp túm tóc cô ấy và cho hai cái tát:
“Vậy để tôi đánh cô nhé, trả lại túi cho tôi.”
Tôi dùng tay lấy lại chiếc túi, Trần Đình hất tay tôi ra, ôm chặt túi và khóc lớn:
“Bà cô xấu xa, dám giật túi xách của tôi, bà cô xấu xí.”
Trần Đình lăn lộn trên mặt đất, vừa vò đầu bứt tóc vừa khóc.
Tôi đứng cạnh Lục Hạo, tranh thủ đánh hắn thêm vài cái:
“Thiết Sa chưởng.”
Lục Hạo ngẩng người ra, không hiểu sao tôi lại trở nên như vậy, hắn tiến tới ôm lấy Trần Đình, tức giận mắng: “Cô ta là đồ ngốc, còn em không lẽ cũng ngu theo rồi hả?”
Trần Đình tiếp tục phớt lờ lời nói của hắn và khóc nức nở:
“Túi của em, túi của em.”
Lục Hạo không biết làm làm sao, đưa túi xách trả lại cho tôi và nói:
“Thôi, Tiểu Ý, để anh gọi tài xế đến, đưa em về trước nhé.”
10.
Sau khi Lục Hạo gọi điện thoại cho tài xế, hắn ta vội ném điện thoại di động lên sofa, đi đến an ủi Trần Đình.
Tôi âm thầm tiến đến sofa, lặng lẽ lấy điện thoại giấu vào túi, sau đó giả vờ đau bụng để trốn vào nhà vệ sinh.
Tôi lướt nhanh qua mạng xã hội và album ảnh của hắn, sau đó mở giao diện trò chuyện Wechat của Lục Hạo, tên người được ghim lên đầu tiên trong danh bạ làm tôi choáng váng đến run rẩy.
Thẩm Gia Dung!
Không ngờ hắn lại có liên quan đến cô ta. Thẩm Gia Dung là em họ của tôi, là con gái của chú ruột Thẩm Hải Sơn.
Ông nội của tôi qua đời từ sớm, ba tôi lại lớn hơn chú tận mười tuổi, nên ông vừa làm anh vừa phải làm cha của chú ấy, từ bé, tất cả học phí và chi phí sinh hoạt của chú đều do ba tôi chu cấp.
Sau khi ba tôi thành lập Thẩm thị, chú Hải Sơn được đề bạt làm Phó tổng giám đốc, mối quan hệ giữa họ ban đầu vẫn còn gắn bó khăn khít, nhưng bà nội ở giữa cứ xen vào, làm ly gián mối quan hệ cả hai.
Vì tôi là con gái nên bà nội rất ghét bỏ, rất nhiều lần bà nội đã bảo ba tôi để lại toàn bộ tài sản cho chú tôi, không được để tôi thừa kế. Con gái chỉ là người ngoài mà thôi.
Bà nội nói đi nói lại nhiều lần khiến chú tôi nổi lên dã tâm, rất nhiều lần nửa giỡn nửa thật bảo ba tôi đi làm di chúc để lại tài sản cho chú ấy.
“Anh có để lại núi vàng núi bạc thì tiểu Ý ngốc như vậy cũng không giữ được đâu.”
“Anh có tìm người ở rể cũng vô ích thôi. Bây giờ lên mạng đọc tin tức, cái kiểu con rể giết vợ lừa tiền bảo hiểm cũng không phải hiếm.”
“Em nói với anh, chỉ có anh em ruột thịt là đáng tin cậy nhất, chỉ cần em còn một miếng cơm thì Tiểu Ý không bao giờ phải chịu đói. Sau này con gái em sẽ thay tiểu Ý tiếp quản tài sản, là máu mủ ruột rà với tiểu Ý, chắc chắn sẽ đối xử tốt với tiểu Ý hơn là người ngoài.”
Cho dù chú ấy có thuyết phục thế nào thì ba tôi cũng đều phản đối:
“Dúng là chồng có thể không đáng tin cậy thật nhưng con cái thì hoàn toàn có thể tin cậy. Tôi tuổi cũng chưa già, còn đủ thời gian để lấy chồng cho Tiểu Ý, dạy dỗ cháu ngoại thành tài. Sau này, tôi sẽ giao lại tài sản cho cháu trai, cháu gái, tụi nhỏ sẽ chăm sóc tiểu Ý, không cần chú phải bận tâm.”
Ba tôi tỏ thái độ kiên quyết, dần dần, chú ấy cũng không dám nhắc lại chuyện này nữa.
Chẳng lẽ bọn họ vẫn chưa chịu buông tha ý định chiếm đoạt tài sản của nhà tôi à? Rốt cuộc, Lục Hạo và Thẩm Gia Dung có quan hệ gì với nhau?
Tôi run rẩy chạm vào khung ảnh đại diện của Thẩm Gia Dung.
11.
Thẩm Gia Dung:
[Gửi thêm video về con ngốc đó đi.]
[Sao chỉ có cảnh rửa chân và xoa bóp chân thôi vậy? Mấy trò này chưa chán à? Sao cậu không thử mấy hoạt động mới mẻ như cởi đồ của cô ta?]
[Cô ta tuy ngốc nhưng là một con ngốc xinh đẹp, một thằng đàn ông trưởng thành như cậu mà không nảy sinh chút ham muốn nào hả?]
Lục Hạo:
[Cô tưởng tôi không muốn làm vậy hả? Đều tại ông bác của cô quản giáo quá tốt, Chi Ý rất cổ hủ ở khía cạnh này, lần trước tôi chỉ mới đụng vào cô ta, cô ta đã bật khóc chạy đi tìm Thẩm tổng làm cho tôi sợ chết khiếp.]
Tôi lấy tay trượt lên trên, có vô số video được Lục Hạo gửi đi và đổi lại là phong bì đỏ mà Thẩm Gia Dung chuyển cho Lục Hạo. Thẩm Gia Dung liên tục nhắc đi nhắc lại với Lục Hạo rằng Thẩm gia giàu có ra sao và ba mẹ tôi yêu thương tôi đến mức nào. Rồi cô ta lại giả bộ nói đùa:
[Gần đây anh đã xem bộ phim về việc giết vợ chiếm đoạt tài sản chưa? Đàn ông các anh tàn nhẫn thật đó, anh đừng có ý định làm vậy nha.]
Lục Hạo:
[Cô ta chỉ là đồ ngốc, tôi không cần phải làm vậy.]
Thẩm Gia Dung:
[Đúng vậy, khi hai bác tôi qua đời, toàn bộ gia sản sẽ thuộc về con ngốc đó. Cô ta lại nghe lời anh như vậy, chẳng khác nào tài sản là của anh hết.]
[Giết cô ấy không có lợi bằng giết bác tôi đâu.]
Đồng tử của tôi co rút lại và tim tôi đập liên hồi.
Thẩm Gia Dung, cô đang thao túng Lục Hạo giết ba mẹ tôi phải không?
Chỉ trong chớp mắt, tôi đã có thể hiểu được dụng ý của cô ta.
Cha tôi rất đề phòng Lục Hạo, sau khi kết hôn, dĩ nhiên Lục Hạo sẽ bị quản lý rất nhiều, không thể chi tiêu phung phí theo sở thích.
Thẩm Gia Dung chỉ cần đứng sau khích bác thao túng để Lục Hạo giết ba mẹ tôi. Sau đó đứng ra tố cáo hắn. Sau khi ba mẹ tôi qua đời, người thừa kế chỉ còn một mình kể ngốc là tôi, tài sản dĩ nhiên đều do họ định đoạt hết.
Nếu vui thì họ có thể nuôi dưỡng tôi đến cuối đời, còn thấy phiền phức thì đợi vài năm sau đó, mọi chuyện lắng xuống, họ âm thầm giết tôi rồi tạo dựng như một vụ tai nạn, như vậy có thể danh chính ngôn thuận sở hữu tất cả tài sản của Thẩm gia.
Thật là thâm độc, bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ đứng phía sau. Cô ta chỉ cần giới thiệu tội cho Lục Hạo, sau đó âm thầm đứng sau thao túng tâm lý thì đã thu được lợi ích to lớn.
Cả người tôi run lẩy bẩy, khoé mắt đỏ hoe.
Nếu không trở thành người bình thường thì chỉ vài năm nữa là tôi sẽ vĩnh viễn không còn được gặp ba mẹ nữa rồi.
Sau khi tắt giao diện chat giữa Lục Hạo và Thẩm Gia Dung, tôi bước ra cửa nhà vệ sinh, âm thầm quan sát Lục Hạo và Trần Đình nói chuyện.
Bọn chúng nói chuyện nghe thật ứa gan. Trần Đình liên tục thúc giục anh ta lấy thật nhiều tiền của tôi, nhưng Lục Hạo chỉ đáp lại cho có lệ:
“Em nôn nóng cái gì hả, chờ anh kết hôn rồi, mọi thứ của Thẩm gia đều trở thành của hai đứa mình cả thôi.”
“Làm gì dễ ăn như vậy. Ba mẹ của cô ta tính toán rất kĩ, đến bây giờ anh còn chưa có chiếc xe nào đứng tên mình, nói gì tới em, anh chỉ giỏi cho em ăn bánh vẽ.”
“Em phải nhẫn nhịn, anh đã nói là phải chịu khó nhẫn nhịn, lão già Thẩm Hải Bình ấy, không còn sống được mấy năm nữa đâu.”
12.
“Tiểu Ý, em đã đỡ đau bụng chưa? Tài xế tới rồi kìa.”
Lục Hạo sốt ruột đứng giục ngoài cửa nhà vệ sinh, tôi rửa tay rồi bình tĩnh mở cửa, thừa kịp anh ta không để ý, ném trả lại điện thoại trên sofa.
“Em không sao rồi.”
Lục Hạo ôm Trần Đình, trên mặt đầy vết son môi, áo quần xộc xệch.
Hắn nôn nóng gật đầu với tôi:
“Vậy em về trước đi, bảo với ba em tối nay anh không đến nhà ăn cơm được nhé.”
“Được rồi.”
Tôi liếc mắt nhìn anh ta, cơn tức giận trong lòng không có cách nào khống chế được.
Tôi bước tới, túm tóc anh ta giật ra sau và tát hai cái lên mặt hắn:
“Thiết sa chưởng!”
“Trò này vui quá đi, lần sau Tiểu Ý sẽ chơi tiếp.”
Lục Hạo chưa kịp phản ứng lại thì tôi đã xách túi đi ra ngoài. Lục Hạo tức giận chửi thề sau lưng tôi:
“Chó chết, để rồi coi lần sau tôi chơi cô như thế nào.”
Lúc trở về nhà, tôi bất ngờ thấy vài chiếc ô tô đang đậu trước cổng. Dì Trần ra ngoài đổ rác, vô tình bắt gặp bộ dáng chật vật của tôi:
“Tiểu thư bị làm sao vậy? Tóc của tiêu thư rối bù hết lên rồi. Cậu Lục đâu, tại sao không đưa tiểu thư trở về?”
Tôi trả lời vài câu lấy lệ, tò mò nhìn về phía phòng khách.
“Dì Trần ơi, nhà ta có khách hả dì?”
Dì Trần khinh thường nhếch mép, nhanh tay vuốt tóc tôi lại cho gọn gàng rồi nói:
“Là nhà chú hai của tiểu thư đến đó,”
“Thẩm tổng gọi bọn họ đến để cùng sắp xếp tiệc đính hôn của tiểu thư vào tuần sau.”
“Ồ, vậy là Gia Dung cũng đang ở đây hả dì?”
Dì Trần dừng tay lại, lén lút nhìn xung quanh rồi vỗ vỗ nhẹ vào mu bàn tay tôi:
“Cô Gia Dung không phải là người tốt đâu, sau này tiểu thư nhớ đừng chơi với cô ấy nữa nhé!”
“Hai chị em cô Gia Dung từ nhỏ đã thích tranh cướp đồ đạc của tiểu thư. Năm sinh nhật 10 tuổi của tiểu thư, cô Gia Dung đã xe nát váy công chúa của cháu còn nói tại sao lại phải tiêu tốn nhiều tiền như vậy cho một con ngốc. Đây toàn là tiền bạc sau này sẽ thuộc về nhà cô ta.”
“Tiểu thư nghĩ xem, nếu không có cha mẹ đứng sau dạy cho thì một đứa trẻ làm sao biết nói những câu như vậy. Bọn họ bây giờ giả vờ tử tế làm người một nhà với tiểu thư, dì thực sự không chịu nổi bộ dáng giả trân đó của họ.”
Dì Trần nói lảm nhảm trong sự phẩn nộ, tôi mỉm cười ôm dì ấy:
“Con biết, con biết, con không để cho họ có cơ hội làm vậy đâu.”
“Dì Trần, con cảm ơn dì nhiều lắm.”
Dì Trần nhìn tôi thở phào nhẹ nhõm:
“Tiểu Ý thật là một cô bé thật ngoan.”
13.
Tôi đi ngang qua vườn thì thấy một đống phân chó chưa được dọn sạch, liền lấy cây lau nhà để gần đó, chà lên đống phân chó rồi mang vào nhà.
“Em lo lắng Tiểu Ý bị lừa nên đã phái người đi tìm hiểu gia cảnh cậu ta. Lục Hạo quả thật là một thanh niên có học thức, cầu tiến, tử tế, gia đình gia giáo.”
“Sau này hai đứa nó kết hôn và sinh vài đứa con thì anh không cần phải lo lắng nhiều nữa.”
Chú hai và cả nhà đang ngồi trong phòng khách, không tiếc lời khen ngợi Lục Hạo, ba mẹ tôi nghe vậy cảm thấy rất hài lòng. Tôi chỉ biết cười khẩy trong lòng.
Cha Lục Hạo là bác sĩ, mẹ hắn ta nhìn qua thì thấy cũng thật thà tốt bụng. Thẩm Gia Dung thật dụng tâm, cố ý tìm người có lý lịch tốt như vậy để ba mẹ tôi yên tâm gả con gái.
“A, chị Tiểu Ý đã về nhà rồi kìa.”
“Tiểu Ý ơi, lại đây với em nào. Tuần sau là chị đính hôn rồi nè, chị mau xem thử cái vòng tay em chọn cho chị, chị có thích không?
Tôi cũng cười hì hì đáp lại:
“Chị thích lắm. Chị thích Gia Dung nhất.”
“Gia Dung, để chị lau tóc giúp em. Hình như đầu em bị bẩn rồi, để chị lau sạch cho.”
Tôi vừa nói vừa dùng cây lau nhà chùi vào mặt Thẩm Gia Dung. Cứt chó dính đầy mặt cô ta, mùi hôi thối bốc lên ngùn ngụt, Thẩm Gia Dung đứng hình trong vài giây rồi lập tức hét toáng lên.
Chú hai trở nên nóng nảy:
“Cái con ngu ngốc này, mày đang làm gì thế, mau bỏ ra.”
Tôi cười he he, khuôn mặt vặn vẹo oán giận và bắt đầu đưa tay lên:
“Chú hai, quần áo chú cũng bẩn rồi, để cháu lau giúp chú nhé.”
Tôi đưa cây lau nhà đập mạnh vào ngực ông ta và bắt đàu chà qua chà lại, thuận tiện chọc thêm vài cái:
“Xuất kiếm! Phóng kiếm!”
Vừa la hét tôi vừa lấy cây làu nhà đánh cả nhà ông ta, một lúc sau cả nhà bốn người cbọn họ ngập ngụa trong phân chó. Chưa đã cái nư, tôi hét lên:
“Sao em bẩn thế Gia Dung, chị đã lau cho em rồi mà.”
Nói xong tôi lao vào nhà vệ sinh, nhúng cây lau nhà vào bồn cầu, sau đó mang ra phóng thẳng vào mặt cô ta.
“A A A A”
Thẩm Gia Dung la lớn rồi ngã ngửa xuống đất.
14.
Căn phòng trở nên hỗn loạn, chú tôi tức giận đến tái mặt, ném gạt tàn về phía tôi.
“Cái con khùng này, tao đánh chết mày.”
Tôi nhanh chóng né sang một bên, chiếc gạt tàn rơi xuống đất vỡ tan tành, những mảnh pha lê vương vãi khắp nơi, tôi lấy cây lau nhà gom các mảnh vỡ lại và chà xát vào cơ thể bọn họ cho đến khi họ hoảng sợ bỏ chạy mới thôi.
Mẹ tôi lo lắng nhìn tôi và bật khóc:
“Dừng lại đi Tiểu Ý, con đừng làm thế nữa mà.”
Chờ cho bốn người bọn họ lên xe đi xa, tôi buông cây lau nhà ra, nắm tay mẹ và gật đầu với ba:
“Ba mẹ ơi, con có chuyện này muốn nói với ba mẹ, mình vào thư phòng nói chuyện đi.”
“Tiểu Ý à, con bắt chước ai mà lại thô lỗ như vậy hả?”
Khuôn mặt ba tôi hiện lên vẻ đau lòng, chờ ba mẹ đều đã vào thư phòng, tôi nhìn xung quanh rồi đóng cửa phòng lại, cẩn thận lấy điện thoại di động từ trong túi ra:
“Ba ơi, con cho ba xem cái này nè.”
Tôi đã chụp lại toàn bộ lịch sử chat của Lục Hạo và Thẩm Gia Dung, coppy toàn bộ hình ảnh và video được lưu trên điện thoại Lục Hạo. Mẹ tôi tức giận đến run người khi thấy những video tôi bị Lục Hạo hạ nhục và hành hạ.
“Thẩm gia chúng ta đối đãi với hắn hết mực quý trọng. Tại sao hắn lại nỡ lòng nào làm vậy với con?”
Ba tôi đỏ hoe mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, một lúc sau, ông đột nhiên ngẩn đầu lên nhìn tôi, giọng run run vì xúc động:
“Tiểu Ý, con hiểu bọn họ nói gì sao? Có đúng là con hiểu được không? Con đã thay đổi rồi đúng không Tiểu Ý?”
Ba tôi nhìn tôi chăm chú, trong ánh mắt trần ngập vẻ khẩn cầu và kinh ngạc, tôi không thể kiềm chế được nữa, vội xông lên ôm lấy cổ ba và khóc to:
“Ba ơi, con đã khoẻ lại rồi, con đã không còn là một đứa ngốc nữa rồi.”
Cả nhà ba người chúng tôi cùng ôm lấy nhau và khóc, ba mẹ liên tục đặt câu hỏi cho tôi, đến khi họ thực sự tin rằng tôi không còn là một đứa trẻ thiểu năng trí tuệ nữa mới yên tâm ngừng lại. Rồi mẹ tôi lại bật khóc trong hạnh phúc:
“Thần Phật đúng là có mắt, không uổng công mẹ bao nhiêu năm nay mỗi ngày đều cầu xin Bồ tát ban phước cho con.”
Sau khi sự phấn khích lắng xuống, ba tôi bắt đầu sắp xếp kế hoạch tiếp theo.
15.
Ba tôi thuê người dàn cảnh để lấy trộm toàn bộ điện thoại và máy tính của Lục Hạo và Thẩm Gia Dung, thuê hacker đột nhập vào tất cả các tài khoản mạng xã hội, email của bọn họ để theo dõi mọi hoạt động. Ba tôi âm thầm xoá đi toàn bộ những hình ảnh và video của tôi, đồng thời thu thập bằng chứng về âm mưu của bọn họ. Sau đó ông thông báo với bên ngoài, hôn lễ bị huỷ bỏ vì tôi bị bệnh nặng, cần chuyên tâm điều trị.
Lục Hạo cảm thấy lo lắng, liên tục đến thăm tôi, lần nào hắn đến cũng bị tôi giả điên đánh đấm, giật tóc, xịt hơi cay lên mặt.
Lục Hạo cuối cùng cũng bị ép đến phát điên:
“Thẩm Chi Ý, em có biết bản thân đang làm gì không hả?
Ba tôi giả vờ áy náy:
“Tiểu Ý đột nhiên trở thành như vậy, bác sĩ nói bệnh của nó trong thời gian ngắn không thể cải thiện được. Tôi nghĩ cậu cũng nên từ bỏ cuộc hôn nhân này đi, tình trạng này của Tiểu Ý không thích hợp lấy chồng.”
Nhìn con vịt sắp được luộc chín lại mọc lông bay mất, Lục Hạo làm sao có thể cam lòng. Hắn nhiều lần khẳng định với ba tôi, dù tôi có trở nên như thế nào, hắn cũng tình nguyện ở cạnh chăm sóc tôi.
Ba tôi tỏ vẻ rất cảm động:
“Tinh thần của Tiểu Ý bây giờ rất bất ổn, tôi nhờ cậu ở bên bình ổn tâm trạng của nó vậy.”
Ba tôi để lại hai về sĩ túc trực bên cạnh, với danh nghĩa kiềm chế mỗi khi tôi lên cơn điên, nhưng thực chất là hỗ trợ tôi đánh Lục Hạo, hai vệ sĩ vừa giả vờ giữ tôi vừa túm chặt Lục Hạo lại để tôi thoả sức đánh đập hắn, lai luôn miệng hô to:
“Tiểu thư đừng đánh nữa, đừng đánh nữa mà tiểu thư ơi.”
Cuối cùng Lục Hạo cũng biết sợ, không dám xuất hiện ở nhà tôi nữa. Bây giờ tôi đã có thời gian để học lại tất cả những kiến thức mà tôi đã bỏ lỡ trong suốt thời gian qua.
Cũng nhờ trước kia đã học đi học lại không biết bao nhiêu lần mà cơ thể tôi đã tự động ghi nhớ, bây giờ lại được giáo viên giỏi nhất giảng dạy nên tôi tiến bộ rất nhanh, chỉ trong thời gian ngắn đã nắm vững được kiến thức cơ bản.
Bên này tôi đang say mê học tập thì bên phía nhà chú hai lại đứng ngồi không yên. Thẩm Gia Dung đến tìm tôi hai lần đều bị tôi giả điên mà đánh cho chạy trối sống trối chết. Cô ta tức giận gọi cho Lục Hạo mắng mỏ:
“Cậu đúng là đồ ăn hại, tại sao không tranh thủ ngủ với ả ta trước đi, giờ đến nước này rồi, còn làm được cơm cháo gì nữa. Thật là lãng phí cơ hội, đúng là đồ bỏ đi,”
Bây giờ đã không còn đám cưới nào nữa, thủ đoạn lừa đảo cũ đã không còn tác dụng, gia đình chú hai lại vạch ra âm mưu mới.
16.
Gần đây trong công ty có tin đồn, ba tôi chuẩn bị để tôi bước vào hàng ngũ điều hành công ty, đảm nhiệm chức vụ Phó tổng giám đốc.
Tin đồn lan ra càng lúc càng rộng, giới truyền thông cũng bắt đầu đưa tin rầm rộ. Toàn bộ profile của tôi từ trước đến giờ được giang cư mận đào lên triệt để, trình độ học vấn và năng lực của tôi khiến cộng động mạng xuýt xoa khen ngợi, giá cổ phiếu công ty tăng kịch trần mấy phiên liên tiếp. Hội đồng quản trị không khỏi cười toe toét khi thấy mã cổ phiếu tím sàn.
Tại đại hội cổ đông thường niên, người chủ trì đã hỏi bố tôi trước mặt các cổ đông:
“Thưa chủ tích, có thông tin là cô Thẩm Chi Ý sẽ gia nhập ban điều hành kể từ nhiệm kì này đúng không ạ?”
Ông mỉm cười thản nhiên và không phủ nhận:
“Mọi người hãy chờ thông báo chính thức của công ty.”
Đây là cơ hội mà chú hai tôi đã chờ đợi từ lâu. Ông ta vội vàng đứng dậy, bước tới giật mic từ tay người chủ trì và phát biểu:
“Anh à, trước giờ anh lừa gạt mọi người cũng không sao, nhưng bây giờ với vai trò là người đồng sáng lập, em không thể trơ mắt để anh đẩy công ty vào cảnh phá sản được”
Tôi thầm nghĩ trong lòng “Con mẹ nó, thật muốn chửi thể, ở đâu ra mà ông là đồng sáng lập hả đồ ảo tưởng.”
Ông ta hít một hơi thật sâu, chỉ về phía tôi, chờ tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về đây rồi lớn tiếng nói:
“Thẩm Chi Ý là một đứa thiểu năng trí tuệ, tất cả thành tích của cô ta đều do anh trai tôi dùng tiền mua về để lừa gạt mọi người.”
Tôi lúc này đang mặc một bộ đồ công sở Armani, điềm tĩnh ngồi trên ghế. Tôi có khuôn mặt sắc sảo, ánh mắt sâu điềm tĩnh, môi mỏng lạnh lùng. Bao nhiêu năm qua, mọi người chỉ nghĩ tôi lạnh lùng kiêu ngạo, không ai từng nghĩ tôi thiểu năng trí tuệ.
Chú tôi vừa dứt lời, phóng viên của tạp chí tài chính được chú tôi mua chuộc từ trước đã lia ống kính về phía tôi, chụp ảnh lia lịa:
“Thiểu năng trí tuệ thì làm sao Thẩm Chi Ý có thể tốt nghiệp trường danh tiếng?”
“Đúng vậy, nghe nói cô ta còn có bằng Thạc sĩ kinh tế ở châu Âu, làm sao người ngốc có thể làm được. Nhìn dáng vẻ có cô ấy chẳng có điểm nào giống người thiểu năng cả.”
Trong lúc mọi người xôn xao, chú tôi đắc ý đưa ra một tờ giấy:
“Tôi có bằng chứng ở đây.”
Đó là phiếu chẩn đoán được lấy ra từ bệnh án lúc nhỏ của tôi, có ghi “Bệnh nhân: Thẩm Chi Ý. Chẩn đoán: Chậm phát triển trí tuệ.”
Chú tôi thở dài:
“Vì sĩ diện mà vợ chồng anh tôi đã che giấu điều này suốt bao nhiêu năm qua, tôi hoàn toàn thông cảm được điều đó. Nhưng bây giờ để cho Thẩm Chi Ý tham gia điều hành công ty thì đúng là một sự lố lăng quá đáng. Tôi không thể cho phép trò lừa đảo này đi xa đến mức như vậy.”
Lúc này Lục Hạo xuất hiện đột ngột, được chuẩn bị sẵn mic và phát biểu:
“Tôi đã hẹn hò với Thẩm Chi Ý một thời gian và biết rõ, trí lực của cô ấy chỉ ngang một đứa trẻ 7-8 tuổi mà thôi.”
Mọi người trong công ty đều biết tôi và Lục Hạo đã từng yêu nhau, ngay cả anh ta cũng khẳng định thế khiến mọi người bắt đầu tin lời chú tôi là sự thật.
Chú tôi cười khểnh và hỏi ba tôi:
“Anh cả, anh có lời nào muốn nói nữa không?”
17.
Tôi thở dài và bước lên phía trước, đứng giữa hội trường phát biểu:
“Mọi người nghĩ rằng tôi có cần người khác chứng minh trí lực giúp không ạ?”
Thẩm Gia Dung cười nhạo:
“Cô hôm nay giả vờ cũng giống đó, quên mất mấy hôm trước còn phát điên đánh người à?”
“Nghe nói cô tốt nghiệp Thạc sĩ kinh tế, vậy có hiểu mấy báo cáo kinh doanh này nói gì không?”
Thẩm Gia Dung chỉ vào màn hình đang trình chiếu Bảng tổng kết hoạt động sản xuất kinh doanh thường niên và chất vấn tôi.
“Tất cả bằng cấp của cô đều là giả mà thôi. Có giỏi thì cô ở đây tự trình bày báo cáo đi.”
Tất cả spotlight đều dồn vào tôi.
Tôi ung dung đưa USD đã chuẩn bị sẵn cho thư kí cuộc họp và nói:
“Nếu đã có ý kiến dị nghị, nhân tiện đây, tôi xin trình bày định hướng phát triển công ty trong nhiệm kì tới do tôi đề xuất, xem như CV xin việc gửi đến Hội đồng quản trị luôn được không ạ?”
Tôi bắt đầu trình chiếu slide và trình bày kế hoạch trước mọi người. Thẩm Gia Dung sửng sốt, khó tin nhìn tôi. Chú hai lập tức tìm cách xoay chuyển tình thế:
“Đương nhiên đã có người soạn sẵn và cô chỉ việc học thuộc lòng thôi đúng không?”
Tôi mỉm cười nhìn về phía mọi người:
“Ai có câu hỏi nào về phương án này, có thể hỏi tôi ngay bây giờ.”
Mọi người bắt đầu đặt những câu hỏi về tính khả thi của phương án, cách cân đối dòng tiền …. Tôi từ tốn trả lời từng câu hỏi cho đến khi mọi người đều hài lòng mới thôi.
“Mọi người có còn câu hỏi nào nữa không ạ? Quả thật hôm nay tôi rất bất ngờ và cũng chưa nghĩ ra cách nào để chứng minh bản thân không phải là người thiểu năng trí tuệ cho vừa lòng chú hai tôi nữa. Tôi đang suy nghĩ, có cần phải thuộc lòng luận văn Thạc sĩ hay đi thi Siêu trí tuệ để chứng minh bản thân hoàn toàn bình thường không nữa.”
Cả hội trường đồng loạt bật cười khi nghe tôi nói đùa.
“Chú hai à, nếu chú không đồng ý cho con đảm nhiệm vị trí này thì chú cũng không nên phỉ báng con và khiến công ty trở thành trò cười trước truyền thông như vậy.”
Các thành viên HĐQT đồng loạt lên tiếng:
“Ông còn không mau ra ngoài, nhiệm kì này tốt nhất đừng để ông ta làm Phó tổng giám đốc nữa, đồ khốn nạn đó không cẩn thận lại phá nát công ty.”
Nhân viên bảo vệ vội tiến đến mời cha con ông ta ra ngoài. Thẩm Gia Dung quá phẫn nộ mà hét lên:
“Không thể nào, cô ta chắc chắn là đồ ngốc, là đồ thiểu năng trí tuệ. Khi còn nhỏ rõ ràng cha tôi đã cho cô ta uống thuốc độc làm tổn thương não, làm sao bây giờ bình thường được. Nhất định là cô ta đang giả bộ thôi.”
Chú hai tôi hoảng hốt:
“Mau câm miệng, con đang nói xằng nói bậy gì hả?”
Nhưng đã quá muộn, tất cả mọi người đều đã nghe Thẩm Gia Dung nói gì, hơn nữa còn có máy quay đang ghi hình cuộc họp.
Ba tôi nổi giận:
“Sau cuộc họp, tôi sẽ mời cảnh sát vào cuộc xác minh lời cô ta nói.”
18.
Buổi họp cuối cùng cũng kết thúc, HĐQT quyết định cách chức Phó tổng giám đốc của chú tôi. Ba tôi trình báo cảnh sát về lời thú tội vô tình của Thẩm Gia Dung, chú tôi giải thích đó chỉ là lời nói bừa trong lúc cả giận mất khôn của cô ta. Hơn nữa, nhiều năm đã trôi qua mà chúng tôi cũng không có chứng cứ nào khác nên không thể nào truy cứu thêm được nữa.
Nhưng cuộc sống của họ cũng không còn được thoải mái như xưa nữa. Đoạn video của buổi họp cổ đông đã lên hotsearch, cả gia đình chú hai tôi bị giang cư mận đồng loạt tấn công, họ phải trốn trong nhà không dám ra đường gặp ai. Đồng thời, bố tôi cũng chấm dứt mọi hỗ trợ cho chú tôi, khiến công ty riêng của ông ta cũng sớm phá sản. Cả gia đình chú hai phải chuyển về quê sống, tôi cũng không bao giờ gặp lại bọn họ nữa.
Nhưng Lục Hạo thì tôi lại nhìn thấy thường xuyên.
Ngoài dự đoán, bây giờ anh ta lại khá là nổi tiếng, một tên Sở Khanh nổi tiếng khắp cõi mạng, là nhân vật chính được chủ tài khoản “Người hoà giải vàng” livestream mấy kì liên tiếp.
“Con gái tôi vốn là một cô bé ngoan ngoãn thông minh, ngây thơ tin tưởng những lời dụ dỗ của Lục Hạo, mang thai đứa con của hắn. Bị hắn đối xử tệ bạc mà biến thành kẻ ngốc luôn.”
“Ai biết hắn có lén lút làm gì con gái tôi không. Cả nhà hắn bây giờ không chịu nhận đứa bé trong bụng con gái tôi. Tôi có liều cái mạng già này cũng không tha cho bọn họ.”
Mẹ của Trần Đình dẫn theo cô ấy, giăng băng rôn ngồi dưới sảnh chung cư của gia đình hắn, vừa khóc lớn vừa nói trong livestream.
Trần Đình vừa ôm bụng bầu về cười hềnh hệch:
“Ta đang mang thai quý tử của Lục Hạo, hắn nói đợi con của chúng ta chào đời liền được thừa kế toàn bộ tài sản của Thẩm gia. Con trai ta sẽ là đại thiếu gia đó.”
Hàng xóm xung quanh nhà hắn tụ tập chỉ trỏ, bàn tán.
Người hoà giải vàng đưa cả nhà Trần Đình đến gặp gia đình Lục Hạo, bố mẹ Lục Hạo kiên quyết đóng cửa không chịu ra mặt. Người hoà giải vàng thuyết phục hết nước hết cái:
“Có chuyện gì cũng phải ngồi xuống ba mặt một lời, có khúc mắc gì thì thẳng thắn giải quyết với nhau. Không thể làm loạn hết lên ở sảnh chung cư như vậy được.”
Anh trai Trần Đình đạp mạnh vào cửa và chửi:
“Lục Hạo, mầy định làm con rùa rụt cổ đến cuối đời à? Mầy làm em gái tao chửa ễnh bụng mà không dám nhận à?”
“Mầy đã lấy trộm bao nhiêu đồ đạc từ Thẩm gia, có cần tao liệt kê ra không? Bao nhiêu chuyện xấu xa mầy làm, mầy muốn tao kể trên sóng livestream hết không?”
“Rầm.”
Lục Hạo vội vàng mở cửa, râu ria lởm chởm, mắt long sòng, gằn giọng:
“Vào nhà đi rồi muốn nói gì thì nói.”
Trần Đình vội lao tới ôm lấy hắn ta:
“Anh Hạo ơi.”
Lục Hạo hoảng hốt xô cô ta ra:
“Cái đồ ngu ngốc ghê tởm, tránh xa tôi ra.”
“Mầy dám đánh em gái tao à?”
Sau đó anh trai Trần Đình túm tóc Lục Hạo và lao vào đánh đấm túi bụi, hai người náo loạn rất lâu.
Chuyện của Lục Hạo và Trần Đình được livestream liên tục 3-4 kì rồi, cả cõi mạng đón chờ như phim truyền hình dài tập. Lần nào tôi cũng xem vô cùng hứng thú.
Mẹ thấy tôi cắm mặt vào điện thoại thì sốt ruột thúc giục:
“Đừng xem mấy cái này nữa, hôm nay thời tiết rất đẹp, mẹ đã xếp lịch học cưỡi ngựa cho con rồi đó.”
Tôi đứng dậy vươn vai. Ngoài cửa sổ là bầu trời xanh trong và mặt trời đang toả sáng rạng rỡ.
Cuộc sống tươi đẹp của tôi chỉ mới bắt đầu.

Bình luận về bài viết này