Khẽ chạm vào màn mưa

23–34 phút

Quân

XXX Café, chiều chủ nhật.

Tôi thường có thói quen nhấm nháp một ly café ở quán lạ trong một chiều mưa như thế này, cảm giác thật thư thái. Có lẽ vì vừa hoàn thành kế hoạch trước deadline những một tuần nên tâm trạng tôi rất thoải mái và vui vẻ. Ngồi vào vị trí yêu thích của mình bên cửa sổ, đưa mắt nhìn quanh một vòng trong quán, tôi có thói quen đánh giá mọi người qua cách uống café, như một cách thư giãn. Và tôi thấy em. Cô gái màu trắng, tôi gọi như vậy vì xung quanh em tất cả là một màu trắng thanh nhã. Em đang đọc cuốn sách gì đó và thoáng nhíu mày, hình như không hiểu, em gõ nhẹ đầu mình vài cái và khóc. Tôi sững sờ với những biểu hiện đột ngột của em, cô gái này thật thú vị. Em gấp sách lại và viết gì đó khi những giọt nước mắt lăn dài trên má.

“Quand je suis seule et que je peux rêver
Je rêve que je suis dans tes bras
Je rêve que je te fais tout bas
Une déclaration, ma déclaration

Je veux des souvenirs avec toi,
Des images avec toi,
Des voyages avec toi
Je me sens bien quand tu es là
Une déclaration, ma déclaration”

Em ngân nga một giai điệu, dọn dẹp chỗ ngồi và thanh toán. Khóe mắt vẫn còn lấp lánh một giọt nước nhưng môi em cười thật tươi, đầy nghị lực. Tôi ngẩn ngơ nhìn em ra khỏi quán, chiếc ô màu trắng xa dần sau màn mưa. Chợt thấy một tờ giấy bị bỏ quên lại dưới miếng lót ly, không nén được tò mò, tôi vươn tay chạm vào, là bức kí họa một chàng trai với nửa gương mặt góc cạnh và dòng chữ nhỏ nhắn : Je t’aime! – Yên Vũ. Bức vẽ bị nhòe đi bởi những giọt nước mắt, không hiểu vì sao tôi lại gấp nó lại và xếp vào ví. Thanh toán tiền và rời khỏi quán, tôi thong thả bước đi. Dưới làn mưa nhẹ, tôi không kịp nhận ra, phía sau lưng tôi, có một cô gái vội vã chạy về phía quán, đi tìm một phần trái tim cô đã lỡ đánh rơi.

Tôi chẳng hiểu tại sao mình lại bị ám ảnh bởi bức kí họa đó của em. Có lẽ ánh mắt của chàng trai trong bức tranh ám ảnh tôi, hờ hững và mông lung, đặt cả thế giới bên ngoài nhưng lại mang tất cả tình yêu thương vào trong ấy. Tôi tò mò về em, liệu hoàn cảnh như thế nào để em có thể vẽ được ánh mắt đó, biết bao yêu thương và chờ đợi.

Sài Gòn như một cô gái đỏng đảnh, nắng vừa nhảy nhót trên vai thì mưa đã vội vã xối xả xuống đầu. Không hiểu sao đã bao lần, tôi vẫn không tập được cho mình thói quen mang theo áo mưa khi đi ra đường. Có lẽ sâu thẳm trong trái tim, tôi hi vọng mình vẫn còn đươc lang thang trên những con đường rợp bóng xà cừ hay nồng nàn hương hoa sữa. Hà Nội trong tôi, mãi mãi là mảnh kí ức đẹp nhất, nơi có người con gái đầu tiên tôi yêu, mối tình tuổi học trò hồn nhiên, thơ mộng. Những năm tháng ấy trôi qua thật nhanh, cánh cổng đại học rộng mở cho cả tôi và Vân nhưng đồng thời cánh cổng tình yêu của chúng tôi thì dần khép lại. Vân chọn Sài Gòn, chọn thành phố phồn hoa và hào sảng ấy cho tương lai của mình, bỏ lại tôi với những bước chân đơn độc trên phố Cổ. Tôi nhớ Vân cồn cào nhưng chút tự trọng vớ vẩn của một chàng trai tuổi 18 đã ngăn tôi tìm Vân. Rồi sau đó là hàng tá việc phải làm khi bỗng dưng tôi có cơ hội nhận được suất học bổng về kiến trúc ở Lyon. Trước đây tôi đã phớt lờ khi nghe bố tôi đề cập vì tôi không muốn xa Vân, giờ không còn lý do nào để tôi từ chối nữa. Bận rộn chuẩn bị cho kì thi TCF và hàng tá thủ tục xuất cảnh, lòng tôi bớt đau đớn khi nhớ về Vân. Tôi rời Hà Nội vào một ngày cuối đông khi gió mùa Đông Bắc lần nữa lại tràn về.

Kết thúc việc học đại học ở Pháp sau năm năm, tôi quyết định trở về Việt Nam làm việc với bằng Thạc sĩ, tôi không dám nhận mình trở về vì lý tưởng phụng sự cho Tổ Quốc hay làm điều gì đó lớn lao cho quê hương, tôi trở về chỉ đơn giản vì tôi thèm ăn cơm, những bữa cơm mang hương vị Việt. Nhưng tôi lại không về Hà Nội, nơi tôi chôn nhau cắt rốn, mà lại chọn Sài Gòn, thành phố tôi từng ghét cay ghét đắng. Tất nhiên không phải bởi vì Vân, cậu bạn thân nhất của tôi ở Pháp đã kiên quyết lôi tôi về đầu quân cho công ty nhà cậu ấy với lời tuyên bố “Ông chỉ cần vẽ, xây dựng thế nào cứ để tui lo” và hơn hết, tôi biết thành phố năng động này thích hợp cho tôi xây dựng giang sơn và ước mơ của mình. Lúc ấy, tôi chợt nghĩ đến buổi chiều của nhiều năm về trước, khi kết thúc môn thi đại học cuối cùng. Tôi vội vàng lao như điên về phía cổng nhà Vân. Từ lúc nhận được tin nhắn của Vân “Tớ thi YDS” trong đầu tôi chỉ có hai chữ “Tại sao?” “Tại sao không nói với tôi?” “Biết bao ước mơ, biết bao lời hứa hẹn cho tương lai của chúng tôi Vân đã vứt đi đâu hết rồi?” . Đối diện với tôi, Vân bình thản:
Chỉ có Sài Gòn mới dành cho tớ, cô gái không quyền, không tiền, không quan hệ. Tớ có hoài bão, có tham vọng của mình. Tớ muốn giàu có, muốn thành đạt, muốn bước ra khỏi sự ám ảnh của cái nghèo, miền đất hứa ấy mới có thể cho tớ cơ hội tớ cần.
Thế còn lời hứa hẹn của chúng ta thì sao Vân, và tại sao cậu không nói trước cho tớ, tớ chưa từng nghĩ sẽ ngăn cản cậu làm điều gì, tớ có thể cùng thi vào trong ấy với cậu mà.
-Cậu không hiểu đâu, cậu là một cậu ấm trưởng thành trong nhung lụa, bố mẹ cậu sẽ không để cậu một mình bôn ba ở nơi xa, trong khi ở đây cậu có sẵn một tương lai rạng rỡ phía trước.
-Cậu không tin tớ? Trong mắt cậu tớ hèn nhát vậy sao?
-Tớ xin lỗi nhưng chúng ta chia tay đi. Mình không hợp nhau. Đến lúc nào đó, cậu đủ trưởng thành thì sẽ hiểu cho tớ ngày hôm nay. Cảm ơn cậu vì tất cả.

Vậy là tôi cũng đã tạm trú tại SG hơn một năm và đã dần thích nghi với mọi thứ nơi đây. Thang máy dừng ở tầng 14, tôi mang theo cái đầu ướt nhẹp mở cửa căn hộ, đập và mắt là thằng bạn trời đánh và một người đàn ông xa lạ đang choảng nhau. Anh cất tiếng chào:
-Anh là Duy, anh họ Minh, tạm thời là người vô gia cư nên ở nhờ hai em một thời gian, xin lỗi vì anh đến đột xuất không thông báo trước với hai đứa.
Chung cư này là của anh Duy, vì đi làm xa nên lúc trước không ở đây, còn mình muốn thoát khỏi nhà tù cuả bố mẹ, tận hưởng đời tự do nên mới kéo cậu về đây sống cùng nhưng quên nói rõ với cậu.- Minh tiếp lời.

-Giải thích gì đâu, tớ mới phải cảm ơn hai anh em cậu mà.
-Mà chung cư đến ba phòng ngủ, he he he, cũng chả sao, Quân hè? Anh Duy hè?

Tính Minh lúc nào cũng vậy, vô tư và vui vẻ, ai ở cạnh nó cũng thấy dễ chịu. Cũng bởi vậy tôi mới đủ can đảm để bất chấp tất cả tới thành phố xa lạ này lập nghiệp cùng nó. Quay sang nhìn anh Duy, chả hiểu vì sao tôi lại thấy quen đến thế. Nhưng tôi không nhớ nổi đã gặp anh ở đâu. Gác lại thắc mắc trong lòng, tôi quay về phòng tắm rửa, thay bộ quần áo đã ướt nhẹp.

Yên Vũ

Chuyến tàu khuya đang xé màn đêm hướng về phía Sài Gòn, đây không phải là lần đầu tiên nó lên tàu đi xa nhà, nhưng chưa lần nào nó mang trong mình cảm xúc mâu thuẫn như thế. Vừa áy náy với ba mẹ khi bỏ ngang 3 năm đại học để làm lại từ đầu, vừa hạnh phúc khi sắp được vươn tay chạm tới đam mê. Bố mẹ đã đồng ý cho nó theo con đường nghệ thuật, dù muộn màng nhưng cuối cùng nó cũng được đến Pháp, đến với thành phố Lyon để học hội họa. Tạm biệt Dược khoa, tạm biệt ba năm kỉ niệm và tạm biệt anh- mối tình đơn phương của nó.

Tiếng còi tàu kéo nó vào giấc mơ, ở đó có nó của ngày còn ngây thơ và ương bướng. Bước chân vào cánh cổng Dược khoa-YDS với biết bao sự tự hào của ba mẹ và sự ngưỡng mộ của bạn bè nhưng vai nó nặng trĩu vì nó biết, nó không thích và không thích hợp với ngành này. Nó hay quên, vụng về, thiếu tỉ mỉ, lại hay lang thang chụp từng bông hoa dại hay ngọn cỏ, mang màu bôi trét lên mọi vật dụng nó thích hay viết lách lung tung. Nó biết nó yêu hội họa, thích nhiếp ảnh, đó là hạnh phúc của nó. Nhưng nó không đủ dũng cảm để chọn những điều ấy vì biết bao rào cản, biết bao định kiến của xã hội và không đủ vượt qua ánh mắt chờ mong, hi vọng của ba mẹ.

Nó gặp anh ở một buổi ra mắt thành viên mới của CLB Sống Trẻ, anh là người sáng lập. Từ người anh toát ra vẻ gì đó mà nó bị cuốn hút vô cùng, đêm đó về nhà, nó biết trái tim mình lỗi đi một nhịp. Trong cái thời đại công nghệ này, không khó để tìm facebook một người, và càng dễ dàng hơn để hai người xa lạ trở thành bạn bè. Nó chủ động làm quen với anh, chủ động gửi đi những tin nhắn và hồi hộp chờ hồi âm. Anh đã tốt nghiệp, nó không biết làm cách nào để có thể gặp anh lần nữa. Nó vẫn hàng ngày gửi những tin nhắn không đầu không đuôi cho anh, cho tới một hôm nhận được hồi âm “Bé đi ăn tối với anh đi”, nó nhận ra mối quan hệ giữa anh và nó đã rẽ sang hướng khác. Mỗi ngày trôi qua, nó lại nói với anh nhiều hơn nữa, thỉnh thoảng anh lôi nó ra khỏi mớ bài vở chán ngấy, lòng vòng phố phường. Anh mang lại cho nó niềm vui, niềm tin và động lực ở ngôi trường này. Nó yêu hơn thành phố ồn ào và vội vã vì có anh, có tình yêu dầu đời của nó, dù chỉ là đơn phương. Nó nhận ra nó yêu anh vào một buổi chiều nắng cháy khi đang lang thang chụp những cọng cỏ trên vỉa hè khi mỗi cái lá bé nhỏ cũng làm nó nghĩ đến anh. Rồi có một con bé, mỗi ngày chờ những tin nhắn, đợi những cuộc hẹn và mơ vè một tình yêu. Nhưng anh vẫn vậy, quan tâm vừa đủ để nó biết anh còn tồn tại, lạnh lùng hờ hững để nó không dám hi vọng nhiều. Anh thường bảo nó “Bé còn nhỏ, lo học hành đi, bé không hiểu gì đâu.” Ừ, thì vì không hiểu nên nó mới dại khờ thế, âm thầm ấp ủ một bóng hình trong vô vọng. Anh rõ ràng nhận ra tình cảm của nó, nhưng anh không tỏ một thái độ gì, gheo chút niềm tin nhưng lại khiến nó không dám hi vọng gì.

Nó hay cắm mặt ở quán café này vì sự yên tĩnh ở đây, một cái bàn nhỏ trong góc, cuốn sách và ly café là quá đủ cho một ngày chủ nhật không anh. Cũng hai năm rồi, như một thói quen của nó, hoặc anh hoặc một mình. Hôm nay nó đột nhiên muốn vẽ, nó muốn vẽ chân dung tặng anh, những nét phác họa dần hình thành chỉ còn đôi mắt anh là đủ nhưng nó không biết phải vẽ thế nào. Phóng tầm mắt ra xa để tìm cảm hứng, nó chợt thấy anh và một cô gái, một cô gái rất đẹp. Nhìn cô ấy thật quen, nó bỗng nhớ ra, chị là đàn chị tốt nghiệp loại giỏi năm rồi, nó làm tiếp tân ở buổi lễ ấy, từng nhìn chị bằng ánh mắt ngưỡng mộ và sùng bái. Chị là 0mẫu con gái hoàn hảo điển hình, là thần tượng của biết bao người. Giờ đây chị đang ngồi đó, gục mặt vào lòng anh mà khóc. Nó chưa từng thấy ánh mắt anh như thế bao giờ, yêu thương nhưng đầy mất mát, nó nhận ra anh yêu chị nhưng anh cũng sợ mất chị. Nó hoàn thành bức kí họa trong nước mắt, nó ko muốn bỏ cuộc vì chưa bao giờ ánh mắt anh đẹp như thế. Nó thu dọn và ra về, bỏ lại sau lưng hai người đang yêu nhau. Thật ra nó đã quá xúc động mà không kịp nhận thấy không khí nặng nề giữa anh và chị, giữa họ có một khoảng cách mà chính họ cũng không giải thích được. Hai nửa hoàn hảo ở cạnh nhau nhưng sao lại thiếu hòa hợp đến thế.

Lần đầu tiên nó điên cuồng tìm kiếm thông tin về anh và chị, lúc trước chỉ vì một nỗi sợ vô hình, nó chỉ muốn nghe những gì anh kể mà chưa từng thử tìm hiểu về anh, về cuộc sống của anh. Qua vài người quen chung, nó biết anh và chị yêu nhau, một cặp đôi hoàn hảo. Vậy nó là gì? Vậy những yêu thương, những quan tâm của anh dành cho nó hai năm qua là gì? Anh tàn nhẫn quá, đã bao nhiêu lần nó hỏi anh về tình yêu của anh, đều nhận được cái lắc đầu khẳng định. Hóa ra bao năm qua nó vẫn là kẻ thứ ba, nó đang phá hoại một tình yêu đẹp. Nó mất một tháng vật vã, đau đớn và khổ sở, kiềm chế mình để không chủ động liên lạc với anh. Chính những bức tranh đã mang lại ánh sáng cho nó, nó nhận ra mình yêu hội họa biết bao nhiêu, tình yêu mà mấy năm nay nó đã bỏ quên. Chưa bao giờ khát khao vẽ lại bùng cháy trong nó đến vậy. Nhờ chị họ giới thiệu một học bổng vào một trường nghệ thuật ở Lyon, hàng chục bức thư và hồ sơ gửi đi, cuối cùng thần may mắn cũng đã mỉm cười. Còn lại kì thi TCF và xin Visa, hai việc này không làm khó nó quá nhiều. Những cuộc gặp với anh ít dần, nó không dám hỏi thẳng anh về chị, nó có quyền gì mà chất vấn anh. Nó cũng không thể tránh mặt anh, vì nó nhớ anh, vì nó quá yêu anh, nó sắp đi xa rồi, những ngày còn ở Việt Nam nó muốn lưu lại những hình ảnh đẹp về anh, mối tình đầu của nó. Anh hỏi nó:

-Dạo này em có việc gì à, thấy em rất lạ?

-Em vẫn vậy mà anh, giảng đường, phòng thí nghiệm và một mình.

-Uhm, cố lên nhé em, việc học là quan trọng nhất.

-Dạ.

Cuộc nói chuyện bị bỏ lửng ở đây, bình thường nó hay tíu tít nói cười, nhưng nửa năm nay đổi lại người im lặng lại là nó. Có lẽ anh nhận ra điều gì đó nhưng không đủ thời gian để quan tâm.

Cuối cùng chỉ còn cửa ải gia đình, nó đã chuẩn bị tinh thần cho một sự phản đối quyết liệt nhưng nó không ngờ bố mẹ chỉ nhẹ nhàng “Đi đi con, ba mẹ chỉ mong con được hạnh phúc”.

Tàu đến ga, những ồn ào hối hả của thành phố này đã lôi nó ra khỏi những kí ức. Nó còn một tuần để hoàn tất những thủ tục cuối cùng và bay. Quay lại quán quen thuộc, nó đọc một cuốn sách, nghe một bài hát và bỗng nhiên bật khóc. Trước khi lên máy bay, nó gửi tin nhắn cuối cùng cho anh “ Tạm biệt Sài Gòn, chúc anh và chị Trúc Vân mãi mãi hạnh phúc.”

Quân

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, tôi mới cảm giác được mình còn sống. Như thói quen suốt 6 tháng nay, tôi kiểm tra email, không có gì quan trọng ngoại trừ mail của Bách Lý kể về con mèo của cô ấy nghịch bộ màu vẽ và trở thành quý cô sặc sỡ nhất khu phố. Tôi quen Bách Lý trên một diễn đàn về Tiếng Pháp cách đây một năm khi cô ấy gặp vài vấn đề nhỏ với kì thi TCF. Chúng tôi trao đổi qua email và có lẽ không ai ngờ mối liên hệ ấy kéo dài đến bây giờ. Ngoài tiếng Pháp chúng tôi còn nói đến những mẩu chuyện vụn vặt trong cuộc sống như cơn mưa vô duyên chiều nay hay chuyện con mèo của cô ấy. Tuyệt nhiên chúng tôi không bao giờ hỏi những vấn đề cá nhân của nhau. Như một quy tắc ngầm, chúng tôi tâm sự với nhau nhưng không muốn biết về đối phương. Những câu chuyện không đầu không đuôi này giúp tôi giảm stress rất hiệu quả. Đôi khi tôi tưởng tượng đằng sau địa chỉ mail này là một cô gái thế nào? Câu trả lời rất mờ mịt nhưng tôi biết, tinh tế và cá tính là hai mĩ từ thuộc về Bách Lý. Tiếng gọi của Minh kéo tôi ra khỏi màn hình:

-Mày lại quên ví trong túi quần rồi Quân, may mà anh Duy phát hiện ra không thì xong rồi. Mà hình như ướt nhẹp hết trơn rồi, tao gỡ ra hong khô cho mầy nhé.

-Ơ, cậu để đó tớ tự làm cũng được.

-Á, sao mầy lại có hình vẽ của anh Duy trong ví, mầy mê anh tao hồi nào mà lén vẽ vậy hả?

Tôi vội chạy ra phòng khác, và thấy trên tay thằng Minh là bức kí họa tôi nhặt được ở quán café nửa năm trước. Tôi đã quên mất nó từ lâu, nhưng tại sao lại liên quan đến anh Duy ở đây nhỉ? Nhìn bức tranh và tôi cũng nhận ra, người trong đó là anh Duy, hèn gì lúc chiều tôi thấy anh Duy quen thế. Sau khi hỏi tôi về lai lịch bức tranh, thằng Minh chạy vào phòng anh Duy tra hỏi, vì tò mò tôi cũng theo nó, hi vọng có chút thông tin về em-cô gái màu trắng. Anh Duy sững sờ một lúc, lật mặt sau tờ giấy đọc mấy câu thơ viết bằng bút chì, rất mờ nhạt:
“Mùa đông va vào em
Rồi mùa đông đi mãi
Chỉ còn em đứng lại
Chờ va vào mùa đông.”

Minh truy hỏi: – Fan cuồng nào vẽ anh vậy?

-Chắc là người giống người thôi Minh, đây không phải anh đâu . – Đưa tay trả lại tôi bức tranh, anh hờ hững trả lời chúng tôi. Dù anh che dấu nhưng tôi thất đằng sau đôi mắt anh là tia tiếc nuối và cô độc. Tôi kéo tay Minh ra khỏi phòng, trả lại không gian yên tĩnh cho anh. Minh cau nhàu với tôi:

-Rõ ràng là anh Duy mà, ngay cả nốt ruồi bên vành tai cũng có vẽ nè mày.

-Cậu ngốc quá, về phòng đi, tớ cũng phải ngủ đây, mai còn ra công trình sớm. – Trả lời Minh xong, tôi mang hàng mớ những thắc mắc về phòng. Rõ ràng anh Duy biết cô gái ấy, bốn câu thơ mờ ảo và nhỏ xíu phía sau, tôi mất cả đêm nghiên cứu mà không nhìn ra trong khi anh chỉ liếc mắt qua một cái. Sự tò mò về cô gái mấy càng tăng lên, tôi muốn tìm ra em. Gửi mail cho Bách Lý chỉ vỏn vẹn một câu “Anh muốn tìm một người mà anh không biết bất cứ thông tin gì về cô ấy.”

Yên Vũ

Nó cũng đã đến Lyon được hơn một tháng, nhờ chị họ giới thiệu, nó tìm được một căn gác xép nho nhỏ của một chủ nhà tốt bụng, bà chủ ngoài 80, hay ngồi ở chân cầu thang đan len và chơi với những chú mèo xinh xắn. Hầu hết thời gian nó thấy bọn chúng dễ thương ngoại trừ lúc chúng nhuộm lông bằng bộ màu vẽ cô mới mua. Nghe bà kể lại, trước khi cô tới cũng có một chàng trai Việt Nam ở trọ phòng của cô, sau đó không có ai nữa vì bà chỉ cho sinh viên Việt Nam thuê. Chồng bà từng tham chiến Đông dương và có tình yêu đặc biệt với mảnh đất hình chữ S, nhưng chiến tranh là điều ông không thể khống chế nên ông muốn cho sinh viên Việt Nam ở tại căn nhà của mình với hi vọng bù đắp cho những điều ông đã gây ra. Chiến tranh đã lùi vào dĩ vãng, nó cũng không muốn khơi gợi nỗi đau đã là quá khứ nữa. Nó hài lòng với nơi này, yên tĩnh và sạch sẽ.

Có một điều thú vị về người trọ cũ, anh ấy để lại vô vàn cái note dễ thương cho người đến sau trong một cuốn sổ với trang bìa có hàng chữ BẠN ĐỌC HIỂU CÂU NÀY THÌ HÃY XEM TIẾP NHÉ!. Trang thứ nhất: “Chào mừng người bạn đồng hương đến với phòng trọ AN NHIÊN”. Mỗi trang sổ là một cái note thú vị bằng hình vẽ lẫn chữ viết đại loại như “Trần nhà ở góc bên cạnh ô cửa số thứ 2 có một lỗ thủng nhỏ, mỗi khi trời mưa lớn sẽ bị dột.” Hoặc là “Bà chỉ ngủ ngon giấc tầm từ 12h tối đến 3h sáng, chú ý giữ yên lặng trong lúc này bạn nhé!” … Những cái note rất tinh tế và đáng yêu. Mỗi ngày nó đọc vài cái và mỉm cười, đôi khi nó cũng muốn tìm hiểu chàng trai này là ai nhưng nó sẽ đợi cho dến khi đọc trang cuối cùng rồi sẽ bắt đầu.

Quân

Lần này email hồi đáp của Bách Lý còn ngắn gọn hơn tôi, vỏn vẹn chỉ hai chữ :”Me too”.

Minh dặn tôi phải về sớm vì có vợ sắp cưới của anh Duy đến nấu cơm, nghe bảo là một mỹ nhân lạnh lùng và tôi không được quyền vắng mặt. Buổi chiều về đến nhà tôi đã nghe mùi thức ăn thơm lừng trong bếp. Thằng Minh đã lăng xăng dọn mâm cơm và hối thúc:

-Nhanh tắm rửa rồi ra ăn đi mầy, nhớ ghé qua phòng gọi anh Duy ra luôn nhé!

Tôi sững sờ khi thấy Trúc Vân bưng bát canh từ trong bếp ra. Đã sáu năm rồi tôi chưa gặp Vân, Vân vẫn đẹp như vậy, thêm một chút đằm thắm bớt đi một phần kiêu ngạo. Qua giây phút sững sờ, tôi quay lại trang thái bình thường, chợt nhận ra mình đã không còn yêu Vân từ rất lâu. Vân quay lại, giới thiệu tôi với anh Duy:

– Lâm Quân là bạn cùng lớp cấp ba với em, hai đứa khá thân nhưng sau này cậu ấy đi du học còn em vào Sài Gòn nên mất liên lạc, không ngờ lại gặp ở đây.

-Trái Đất cũng tròn Vân nhỉ? – Tôi nhẹ nhàng nói – Anh Duy có phúc lắm nha, Vân là hoa khôi ngày xưa của trường Ams đó.

Nhờ có Minh và một vạn câu hỏi về lớp của chúng tôi ngày xưa mà không khí bữa cơm dễ thở hơn, dù đôi lúc nó làm tôi nhớ lại Trúc Vân trong tà áo trắng tung bay, ngồi sau yên xe tôi mỗi chiều tan lớp. Tình đầu rồi cũng phai tàn theo năm tháng, tôi thành tâm cầu chúc cho Vân và anh Duy hạnh phúc. Chỉ có điều tôi nhận ra, sâu thẳm trong đôi mắt anh Duy là một hình bóng nào đó xa xôi và mờ ảo, có lẽ chính anh cũng không muốn nó tồn tại.
Tôi vô tình đi ngang qua phòng anh và nghe giọng Vân đầy trách cứ và oán giận:

-Anh tưởng tôi không biết à, có phải anh hi vọng tên của cô dâu không phải là Hoàng Trúc Vân mà là Vũ Yên Bách Lý đúng không? Anh yêu cô bé đó mà anh không dám nhận, anh coi tôi là gì?

-Anh và Bách Lý không có chuyện gì hết. Từ đầu tới cuối em là người phụ nữ đầu tiên và cũng là cuối cùng của anh. Anh có trách nhiệm với cuộc hôn nhân này. Em đừng nhắc đến tên Bách Lý nữa.

-Em đi về đây, em không hi vọng anh mang theo hình bóng người con gái khác vào cuộc hôn nhân của chúng ta.

-Em luôn có quyền lựa chọn, anh biết mình phải làm gì. Để anh đưa em về.

Tôi về phòng với ngổn ngang suy nghĩ. Theo lời của anh Duy và Vân thì cô gái màu trắng có lẽ mang tên Vũ Yên Bách Lý, đúng rồi, trên bức tranh có kí tên Yên Vũ. Bách Lý, Bách Lý, có khi nào người mà tôi tìm kiếm chính là em, Bách Lý- cô bé thường gửi mail cho tôi mỗi ngày. Tôi vội vàng gửi dòng email :”Có phải em tên là Vũ Yên Bách Lý hay không?”.

Duy

Từ nhà Trúc Vân về, trong đầu anh là những câu nói của cô ấy. Có lẽ anh đã yêu em, Yên Vũ, anh thích gọi em như thế, cái tên mà anh thường dùng để gọi riêng em. Trước đây anh cứ ngỡ cô gái mà anh phải yêu là một người hoàn hảo như Trúc Vân, ở cô ấy mọi thứ đều hoàn mĩ anh không có điểm nào để không hài lòng: thông minh, tài năng, xinh đẹp, khôn khéo, dịu dàng, đảm đang. Anh và Trúc Vân yêu nhau như một điều hiển nhiên, chỉ có anh mới xứng đi bên cạnh cô ấy và cũng chỉ Trúc Vân mới thõa mãn những yêu cầu của anh. Nhưng sao tình yêu của anh và cô ấy nặng nề quá, bọn anh là những con người hoàn hảo và cũng yêu cầu đối phương không tì vết. Những tranh cãi, trách móc, giận hờn làm anh ngày càng mệt mỏi. Lúc ấy em xuất hiện, cô bé như cơn gió, hoang dại mà đáng yêu, hồn nhiên mà mạnh mẽ. Anh bị cuốn hút bởi nét cá tính của em, nụ cười rạng rỡ, thoải mái, không chất chứa tham vọng hay hoài bão cao xa của em làm anh rung động. Những phút giây ở cạnh em là những phút thảnh thơi hiếm hoi giữa cuộc chạy đua không có điểm kết thúc của anh. Nhưng anh không dám thừa nhận tình cảm của mình, anh cần một người bạn gái như Trúc Vân chứ không phải em – một cô bé thỉnh thoảng vương vài vệt màu lên mặt hay bật khóc nức nở trước một con mèo hoang chết vì mưa lạnh và vài phút sau đó lại làm anh hùng bắt cướp. Cái vẻ ngốc nghếch của e, chỉ đáng yêu thôi, chứ em không thể làm vợ anh được, khi ấy anh đã bước sang tuổi 25, không thể hi sinh vì một tình yêu mang màu sắc tiểu thuyết với cô nhóc 18 được. Hơn nữa anh và Trúc vân đã yêu nhau 4 năm rồi, anh không tìm ra lý do gì để chia tay. Như vậy là bất công với Vân, lấy lý do không hợp hay đúng hơn là anh chưa từng thật sự yêu Trúc Vân, đó là sự đả kích quá lớn với cô ấy. Anh nợ cô ấy tuổi thanh xuân. Và anh vẫn cứ duy trì một mối quan hệ không rõ ràng với em suốt mấy năm, anh không cho em hi vọng nhưng lại quan tâm đến em, đơn giản vì anh muốn tìm lại cho tâm hồn mình chút bình yên hay đúng hơn chỉ vì anh không dứt khoát được, trái tim anh không muốn.

Nhận được tin nhắn từ em “Tạm biệt Sài Gòn. Chúc anh và chị Trúc Vân mãi mãi hạnh phúc”. Cảm nhận có điều gì đó bất ổn, anh gọi cho em điên cuồng nhưng đổi lại chỉ là giọng nói của tổng đài. Hỏi thăm bạn bè của em thì anh biết em đã đi, đến chân trời xa xôi nơi xứ người. Bỏ lại anh với niềm day dứt vì đã lừa dối em, cứ nghĩ một lúc nào đó sẽ thú thật với em về sự tồn tại của Trúc Vân nhưng đã quá muộn. Anh mãi mãi mất em rồi.

Anh uống say, lần đầu anh say như vậy, anh không muốn thừa nhận trái tim mình không chịu nghe theo lời sai bảo của lý trí, nó đập loạn nhịp lên vì em, Vũ Yên Bách Lý nhưng Trúc Vân mới là vợ anh và anh sẽ cùng cô xây dựng một tổ ấm. Tạm biệt em Yên Vũ, anh xin lỗi vì tình yêu của anh quá ích kỉ. Cầu mong em luôn hạnh phúc.

Quân

Nhận được email hồi âm của Bách Lý :”Sao anh điều tra ra hay quá vậy, tên của em hiếm gặp lắm nha.” Tôi vội vàng gửi lại “Cho anh địa chỉ của em ở Pháp, anh có một món quà bất ngờ dành cho em.”

Dời lịch làm việc, đặt một chuyến bay từ Sài Gòn đến Paris, tôi muốn đến ngay nước Pháp để gặp em – cô gái màu trắng, để gặp Bách Lý – người vẫn cùng tôi hàn huyên mỗi ngày suốt một năm nay.

Vũ Yên Bách Lý

Mặc dù vô cùng thắc mắc vì sao Quân lại biết họ tên của nó vì nó chỉ từng nói mình tên Bách Lý mà thôi nhưng nó vẫn gửi địa chỉ nhà trọ cho anh. Nó cũng tò mò xem anh sẽ đem đến cho nó điều gì. Mang theo cảm giác chờ mong, nó lật giở những trang cuối cùng của cuốn số đầy giấy note, chữ kí của người khách trọ cũ bị lộ ra khi nó vô ý làm đổ ly nước chanh xuống trang giấy. Nét chữ cứng cáp PHẠM LÂM QUÂN. Có lẽ nào, Trái Đất tròn như vậy?

Quân

Nhận được email trước khi ra sân bay, dòng địa chỉ quen thuộc đập vào mắt tôi. Quả thật Trái Đất thật tròn.

Trái Đất tròn, nên bạn cứ đi về hướng mà mình muốn, sẽ có một ngày bạn sẽ gặp được tình yêu ở phía trước mà thôi. Liệu Bách Lý và Quân có yêu nhau hay không? Đó là câu chuyện của họ, nhưng chắc hẳn là, họ đã tìm thấy nhau và câu chuyện chỉ mới bắt đầu.

29/03/2015

Phương Yên Vũ

Bình luận về bài viết này