Chút hư cấu cho ngày cuối năm

6–9 phút

Mở mắt ra sau giấc ngủ thật dài, không phải tại căn phòng trọ quen thuộc, cũng không phải là là hành lang Dược khoa. Tôi bàng hoàng thảng thốt: “Đây là đâu? Tại sao mình lại ở đây?” Nhìn ngắm căn phòng trống hoác với những cái giường kê vào nhau, không gian toát lên màu trắng thê lương với mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt. Trong đầu tôi hiện lên hai chữ “bệnh viện”, nhưng tại sao mình lại nằm viện, tại sao bệnh viện lại vắng như chùa Bà Đanh thế này? Hàng trăm câu hỏi hiện lên trong đầu, tôi cố gắng hồi tưởng lại những kí ức sau cùng.

Đó là một buổi chiều cuối năm 2015, tôi vô tình biết có loại dưa hấu để một năm mà vẫn còn tươi mới, nghe đâu có nhà khoa học nào đó kết luận dưa hấu để lâu không hư là do gen tốt. Quá đỗi vui mừng, tôi phóng ngay ra chợ, hỏi mua cho bằng được loại dưa này, hằng mong nhờ gen của dưa mà mình mãi mãi tươi trẻ như dưa vậy. Kí ức cuối cùng còn sót lại trong đầu tôi là nửa quả dưa chưa kịp ăn mà người đã lịm đi. Khẽ rùng mình, lắc đầu vài cái, tôi la lên: “Có ai ở đây không?”

Từ ngoài cửa có một chú trung niên chạy vào, gương mặt hết sức quen thuộc, ngỡ ngàng xúc động nhìn tôi:

-Em tỉnh rồi, em tỉnh dậy rồi may quá, cuối cùng em đã tỉnh?

Hơi ngờ ngợ tôi rụt rè hỏi lại:

-Anh Duy? Sao tóc anh đã bạc vậy? Chuyện gì đã xảy ra với anh.

-Em biết không Phương, em đã hôn mê suốt 15 năm rồi, đã 15 năm.

-Anh điên hả?

Chợt tôi thấy anh chạm nhẹ vào chiếc nhẫn, trước mắt hai người hiện ra một màn hình 3 chiều. Duy khẽ nói: “Thời gian”. Lạ thay màn hình chuyển đổi hiện lên con số 16h30, 29/12/2030. Tôi không thể tin vào mắt mình, chỉ một giấc ngủ mà xung quanh tôi tất cả đều thay đổi.

-Anh ơi, sao bệnh viện lại vắng như vậy? Bây giờ người ta hết ốm đau bệnh tật hay cơ sở vật chất được mở rộng vậy anh?

-Không phải lý do nào cả. Sau mấy chục năm phổ cập đào tạo y tế, giờ đây nước ta, mỗi gia đình đều có ít nhất 1 bác sĩ và 1 dược sĩ. Nên thường khi bị ốm nhẹ họ tự ở nhà chữa cho nhau hoặc sang nhà hàng xóm chữa thôi, tới bệnh viện làm gì.

-Ủa dẫy còn bệnh nặng thì sao anh? Sao em thấy ở bệnh viện yên ắng quá vậy?

-Thường thì sau khi tự chữa trị xong, họ ít có cơ hội bị bệnh nặng nữa lắm em.

-Coi bộ ngành y mình giờ phát triển ghê ta.

-Không em, ngành dịch vụ mai táng và đọc kinh đám tang mới phát triển nở rộ sau chương trình “phổ cập y tế” của nước mình. Hiếm có ai được có cơ hội chuyển lên bệnh viện lắm. Quốc hội đang đề nghị tăng thuế với ngành “dịch vụ mai táng” lên như thuế cho “hàng hóa đặc biệt” và mức áp dụng thuế thu nhập cá nhân cho người lao động trong lĩnh vực cúng và đọc kinh lên mức cao nhất.

-Chuyện gì đang xảy ra thể, anh cho em đọc báo với tin tức để cập nhật tình hình đi anh.

”Lần thứ 10 liên tiếp Việt Nam đoạt giải Quán quân tất cả các cuộc thi hoa hậu trên thế giới”, “Việt Nam là cường quốc nhan sắc số 1 thế giới suốt 1 thập kỉ qua” “Chủ tịch tập đoàn Nhan sắc Việt vươn lên trở thành người giàu nhất sàn chứng khoán” “Việt Nam hỗ trợ không hoàn lại 1 tỉ USD cho CH xyz”…

-Gì thế này hả anh? Nợ công thì sao anh>? Nợ công trả hết rồi hả anh?

-Nợ công là chuyện cách đây 10 năm rồi em, nay nền KT nước ta đang phát triển lắm, nhờ xuất khẩu “Nhan sắc Việt” ra nước ngoài, kim ngạch xuất khẩu đạt mức 10 tỉ USD / năm, trong bối cảnh các nước chênh lệch giới tính và tỉ suất sinh giảm trầm trọng thì không ai dám đòi nợ Việt Nam cả em à. Họ sợ mình ngừng xuất khẩu thì chết. Bây giờ không chỉ Singapore mà còn nhiều nước tiến hành quy trình nhập cảnh khắc nghiệt cho phụ nữ Việt, để tránh tình trạng trốn thuế đó em.

-Em khát nước quá, đói bụng nữa, anh cho em ăn cái gì đi.

Tôi giật mình khi thấy Duy cầm 1 que test như que Quickstick nhúng vào đồ ăn và đồ uống của tôi.

-Anh làm gì với ly nước vậy anh?

-A, cái này là nghiên cứu của anh, nhằm xác định thực phẩm có nguồn gốc Việt Nam hay Trung Quốc. Khi mới xuất hiện, được thị trường chào đón nhiệt tình lắm, nhưng nay bị rút giấy phép đăng kí lưu hành rồi em.

-Sản phẩm tuyệt vời vậy sao mà bị cấm được hả anh?

-”Phân biệt nguồn gốc sản phẩm, ảnh hưởng tới tình hữu nghĩ hợp tác kinh tế giữa các quốc gia trong khu vực” em à.

-Ra là vậy, à mà anh ơi, hồi đó em nhớ có những cuộc vận động kêu gọi minh bạch ngân sách, rồi đòi cải cách. Giờ sao rồi anh?

-Chuyện đó xưa như Diễm rồi Phương, hơn chục năm trước, có một cuộc trưng cầu dân ý về vấn đề cải cách đất nước dành cho thế hệ trẻ. Nhưng không hiểu sao hôm ấy có 2 nhóm nhạc K-pop tới Việt Nam, hoa hậu về nước sau khi thi Mít Du Ni Vơ và các ca sĩ tổ chức họp fan, nên không có một bóng dáng thanh niên nào xuất hiện ở buổi trưng cầu dân ý đó cả. Rồi dẹp luôn tới giờ, ai làm gì làm chứ chẳng còn một công dân nào quan tâm tới ai lãnh đạo đất nước nữa cả em à.

-Không biết sau này em làm nghề gì để sống nữa, đi dạy Toán được không Duy?

-Bây giờ ai còn học Toán lý hóa nữa em, từ bé con nít đã được cho vào “học viện ngôi sao” để thành ca sĩ, diễn viên, người mẫu cả. Lớn lên làm việc ở nước ngoài như anh nói hồi nãy hết à.

-Ơ, thế ai sẽ tiếp nối GS.Ngô Bảo Châu, ai sẽ giải quyết những thách đố thiên niên kỉ của Toán học?

-À, cái gì chứ 7 thách đố đó có người giải hết rồi. Chỉ còn một bài Toán ở Việt Nam mà tồn tại 15 năm nay chưa ai giải ra.”Kiểm toán nhà nước phát hiện thất thoát 212.000 tỉ đồng nhưng 63 tỉnh thành phố đều không phát hiện có tham nhũng. Vậy khoảng tiền đó đã đi đâu?” bao nhiêu bộ óc siêu việt mà 15 năm nay ko đưa ra đáp án, thế giới nhìn vào chỉ có thể kết luận “Xét về mảng ảo thuật, không quốc gia nào vượt qua Việt Nam.”

-Em mệt mỏi quá anh, mọi chuyện thay đổi quá nhiều, em không còn nhận ra điều gì quen thuộc cả. Ngày mai anh đưa em đi tắm biển cho giảm căng thẳng nhé anh!

-Cái này thì hơi khó, bờ biển Đông thì đúng là của Việt Nam. Chứ trên mặt biển thì toàn Tàu Trung Quốc thôi em. Từ lúc Trung Quốc tuyên bố “lãnh thổ của Trung Quốc chỉ do người dân Trung Quốc quyết định” thì tàu quân sự đã rải kín biển Đông rồi em. Thôi em ở trên bờ nhìn đỡ vậy nhé.

-Tàu ngầm của Việt Nam đâu? Chả lẽ lôi lên bờ cất vào viện bảo tàng à anh?

-À, hình như Trung Quốc chưa tuyên bố chủ quyền dưới đáy biển đâu, em yên tâm.

Reng, Reng, reng….

Lần này đúng là tiếng chuông báo thức, tôi sợ hãi nhìn điện thoại “6h30’ 29/12/2015.”

29.12.15

Phương Yên Vũ

Bình luận về bài viết này